“Tuy ngoài vị tiên nhân kia ra không còn ai khác, nhưng dù sao nơi này cũng là động thiên phúc địa, thiên địa nguyên khí dồi dào, rất thích hợp để tu luyện.”
Hứa Ứng đứng dưới bốn vầng mặt trời, phát động Thái Nhất đạo dẫn công, bầu trời trở nên rực rỡ không gì sánh nổi, thái dương tinh khí ùn ùn kéo tới, tạo thành mảnh ruộng trồng đạo lớn cỡ vài mẫu giữa không trung.
Mấy ngày nay y trao đổi với Nguyên Vị Ương, cả thần thức lẫn hồn phách đều tiến bộ rất lớn.
Lúc này phát động Thái Nhất đạo dẫn công, chỉ thấy trong ruộng có vô số đạo chủng rơi xuống như mưa, bay lả tả, chui vào cơ thể y.
Mái tóc đen của Hứa Ứng bay phất phới, ngốn khí như hổ, khiến Quách Tiểu Điệp không khỏi ngây người.
“Chẳng trách mọi người gọi hắn là Hứa yêu vương! Tuy hắn không đẹp trai như Vị Ương ca ca nhưng lại mang một sức cuốn hút mà Vị Ương ca ca không có.”
Trái tim cô bỗng đập rộn ràng, liếc mắt nhìn Hứa Ứng, lại lén nhìn Nguyên Vị Ương, cảm thấy Nguyên Vị Ương vẫn đẹp mắt hơn. Nhưng sức hút hoang dại trên người Hứa Ứng lại quá hấp dẫn đối với người khác phái, khiến cô khó lòng lựa chọn.
Nguyên Vị Ương đứng dậy, tới sóng vai với Nguyên Vị Ương, phát động [Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng], chỉ thấy thân thể cô lóng lánh như ngọc, mỗi khiếu huyệt trong người chiếu rọi ra ngoài, tạo thành ba trăm sáu mươi năm chu thiên thần linh!
Thần linh lớn lớn nhỏ nhỏ trấn giữ trong cung điện, phủ đệ, động thiên do huyệt khiếu tạo thành, tuy những thần linh này còn mông lung, chỉ là hư ảnh, nhưng chư thần bảo vệ khiến Nguyên Vị Ương tỏa ra thần quang lấp lánh, có khí phách vương giả giữa chư thần!
Kiêu bá trong lòng chấn động: “Công tử tự ý hành động, tự tiện thay đổi tuyệt học tổ truyền của Nguyên gia, đại nghịch bất đạo. Nhưng công tử thay đổi...”.
Sắc mặt lão rất kỳ quái, sau khi được Nguyên Vị Ương cải tiến, [Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng] vượt xa lúc trước!
Quách Tiểu Điệp nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, chỉ cảm thấy hai người này thật quá ưu tú, không phân cao thấp, ai cũng có sở trường riêng, trong lúc nhất thời lại khó lựa chọn.
Đột nhiên Hứa Ứng hét dài một tiếng, thi triển chiêu thứ nhất trong [Bích Lạc Phú], Phong Vũ Như Hối!
Hắn xuất chưởng đánh ra, sau lưng lập tức hiện lên trời xanh mây trắng, trời không gợn mây, sau tức khắc sau đã hóa thành mây đen dày đặc, sấm sét đùng đùng, mưa gió mù mịt!
“Viu~”
Trước mặt Hứa Ứng, chưởng phong gầm thét khuấy động, y chỉ cảm thấy tâm lực bản thân vận chuyển thông suốt khắp người. Lực lượng thân thể bộc phát, chưởng lực đến đâu thì mây gió biến ảo, hóa thành dị tượng Phong Vũ Như Hối,, mạnh mẽ tới mức bản thân Hứa Ứng cũng giật mình!
Quách Tiểu Điệp trợn trừng hai mắt, hai con ngươi thiếu chút nữa lồi ra, không ngờ Hứa Ứng lại thi triển hoàn chỉnh chiêu thứ nhất trong Bích Lạc Phú!
Muốn luyện được Bích Lạc Phú đầu tiên phải mở bí tàng Giáng Cung. Không phải người của Quách gia, ai mở được bí tàng Giáng Cung?
Cho dù mở được bí tàng Giáng Cung cũng phải lĩnh ngộ Bích Lạc Thanh Thiên, tìm hiểu các loại thời tiết. Thời tiết có nhiều chủng loại, trời quang mây tạnh đầy sao sáng, gió táp mưa sa, sấm sét đan xen, mỗi loại thời tiết đều phải đứng gần lĩnh hội mới tìm hiểu được hình tượng của đại đạo, luyện thành ẩn cảnh.
Sau khi luyện thành ẩn cảnh, thi triển Bích Lạc Phú mới có uy lực.
Cũng chính là nội quan Bích Lạc, thấy được hùng vĩ, tổn tưởng Thanh Thiên, đạt được tiêu dao.
Không làm tới bước này, làm sao luyện thành Bích Lạc Phú?
Hứa Ứng cũng vừa mừng vừa sợ, y tưởng Bích Lạc Phú mà Quách Tiểu Điệp đưa cho mình chỉ là một môn công pháp bình thường của Quách gia, không ngờ lại có uy lực hùng hồn như vậy!
Trong đầu y, quả chuông không khỏi cất tiếng khen: “A Ứng, cô bé này được đấy! Công pháp mà người ta đưa cho ngươi chắc chắn là na pháp đỉnh cấp của Quách gia!”
Hứa Ứng thầm thấy xấu hổ :”Ta dùng Ngự Kiếm quyết đổi lấy một na pháp đỉnh cấp, mà người ta thì không học được Ngự Kiếm quyết, đúng là chiếm lợi của người ta. Đợi lát nữa cô ấy có gì không hiểu, chắc chắn ta sẽ không ngại khổ cực, dốc lòng chỉ điểm.”
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, y lại thi triển chiêu thứ hai trong Bích Lạc Phú - Lôi Điện Cộng Tác, chiêu thứ ba Thể Tượng Kiểu Kính, chiêu thứ tư Tinh Khai Bích Lạc, chiêu thứ năm Cửu Dã Hoàn Thư, chiêu thứ sáu Tinh Thần Lệ Chiếu, chiêu thứ bảy Nhật Nguyệt Bằng Cư!
Ngươi ra tay mưa gió mịt mù, sấm sét vang đội: (Phong Vũ Như Hối, Lôi Điện Cộng Tác)
Ngươi đứng yên, thân như gương sáng, sao hiện giữa trời. (Thể Tượng Kiểu Kính, Tinh Khai Bích Lạc)
Mỗi chiêu mỗi thức của y đều như được đại na của Quách gia cầm tay chỉ dạy, chiêu thức gần như hoàn mỹ!
Quách Tiểu Điệp thầm căng thẳng, nhìn chằm chằm vào người Hứa Ứng, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu hắn còn tìm hiểu được cả chiêu thứ tám Vân Thê Thiên Tung thì đúng là tài hoa tới nghịch thiên! Lão tổ tông của Quách gia ta cũng không thể học hết cả tám chiêu Bích Lạc Phú trong một lần!”
Hứa Ứng tung người nhảy lên, lơ lửng trên không, dưới chân hiện lên một bậc thang mây. Y giẫm chân lên thang mây, đột nhiên nhảy lên, cạch một tiếng, ngã xuống nằm nhoài trên trán Ngoan Thất.
Quách Tiểu Điệp khẽ thở phào: “Hắn còn kém lão tổ tông một chút.”
Trái tim Hứa Ứng co quắp, quả chuông vội vàng nói: “ăn, không nên tùy tiện sử dụng chiêu cuối cùng, quá hao tổn tâm lực! Ta khinh thường na thuật rồi, tưởng tâm lực của luyện khí sĩ đủ để chèo chống Bích Lạc Phú, không ngờ môn na thuật này cần quá nhiều tâm lực, vượt xa mức cực hạn mà luyện khí sĩ chịu đựng được! May mà ngươi cường tráng như trâu nên mới không chết.”
Hứa Ứng thở một lúc mới tỉnh hồn, nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Thức thứ tám của Bích Lạc Phú Vân Thê Thiên Tung đã được y tìm hiểu thấu đáo, vốn định nhảy lên không ngờ tâm lực hao tổn nghiêm trọng nên lại ngã xuống.
“không mở bí tàng Giáng Cung thì không thể thi triển Bích Lạc Phú thỏa thích được.!”
Hứa Ứng ngồi dậy, khí sắc khôi phục một chút, hỏi Quách Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp cô nương, làm sao để học thuật tầm long định vị của Quách gia, tìm được bí tàng Giáng Cung?”
“Tới ở rể Quách gia ta là được!”
Quách Tiểu Điệp hai mắt sáng lấp lánh, cười nói: “Ta có tỷ tỷ nặng hai trăm cân, là khuê nữ, dịu dàng hiền thục, chỉ có điều tính khí không tốt lắm. Ta giới thiệu cho ngươi nhé?”
Hứa Ứng thầm vui mừng nhưng vẫn hơi do dự nói :”Để ta suy nghĩ đã.”
Quách Tiểu Điệp vô cùng kinh ngạc, không biết y suy nghĩ thật hay nói cho qua chuyện.
Nhưng lại không biết Hứa Ứng đang suy nghĩ thật. Y xuất thân bần hàn, thường có nhà không nuôi được trẻ con nam nữ trong thôn, bán vào trong thành, số phận không tốt thì lưu lạc thanh lâu, số phận tốt thì vào các gia đình lớn làm nha đầu động phòng. Còn có một số bé trai bị quý phu nhân mua về nuôi, mặc áo gấm ăn đồ ngon, khiến y đố kỵ bằng chết.
Nếu có thể tới ở rể cho Quách gia, chắc chắn còn tốt hơn mấy bé trai bị bán, ít nhất cũng được đối xử như con rể. Còn những bé trai bị mua chỉ là đồ chơi của mấy vị quý phu nhân, sau khi ép khô sẽ bị vứt bỏ.
Giọng nói của Nguyên Vị Ương vang lên: “Hứa yêu vương là chịu làm kẻ dưới cả đời ư?”
Hứa Ứng lập tức tỉnh táo lại, cắt đứt suy nghĩ ở rể, thầm nghĩ: “Thần không dung tha cho ta, ta lật tung cả thần; quan không dung tha cho ta, ta ném quan ngã nhào! Đất không dung tha cho ta, ta đánh đổ mặt đất; trời không dung tha cho ta, ta lật ngược cả trời! Đại trượng phu đường đường chính chính, cần gì ăn nhờ ở đậu?”
“Cho dù là Chu Tề Vân, ta cũng sẽ đánh ngã hắn!”