Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 143 - Thiếu Niên Họ Hứa Có Căn Cốt Tốt 1

Bốn vầng thái dương trong Triều Chân Thái Hư động thiên đã có một xuống núi, hai vầng mặt trời khác từ từ đi lên đỉnh đầu, một vầng thì hóa thành trời chiều.

Nhắc tới cũng lạ, mặt trời trong động thiên phúc địa không nóng nực như bên ngoài, ánh nắng dịu dàng, sau khi hóa thành nguyên khí cũng không cần phải lo chuyện hỏa tính quá nặng mà tẩu hỏa nhập ma, có thể thoải mái tu luyện.

“Trong động một ngày, ngoài đời đã ngàn năm. Luyện khí sĩ trốn trong động thiên tu luyện, tuy không phải một ngày ngàn năm nhưng một ngày một năm hay một ngày nửa năm vẫn có.” Ngoan Thất không nhịn được cảm khái.

Hứa Ứng tu luyện, hắn cũng nhân cơ hội tu luyện [Long Xà kinh Trập công]. Tuy cấp bậc của [Long Xà kinh Trập công] không cao, nhưng cũng may khi Hứa Ứng tu luyện hắn có thể lấy trộm một ít đạo chủng, tốc độ tu luyện cũng không chậm.

Đạo tượng của hắn càng ngày càng rõ ràng, huyết mạch Thái Cổ Ngoan Xà trong cơ thể cũng thức tỉnh càng lúc càng nhiều, khi hít thở là hút mây nhả khói, từ từ tỏa ra khí tức của Thái Cổ Ngoan Xà, điều động sương độc, cai quản phong lôi!

Quả chuông cũng phình lên xẹp xuống theo cách hô hấp đạo dẫn của mình, nhân lúc ruộng trồng đạo và đạo chủng của Hứa Ứng bộc phát, giữ lại một chút cho bản thân sử dụng.

Tu luyện ở đây một ngày đúng là có hiệu quả ngang với tu luyện ở bên ngoài nửa năm một năm, nhất là giữ lại đạo chủng còn kích thích hơn đánh cắp khí huyết của Hứa Ứng!

Quách Tiểu Điệp không biết thuật linh khí nên rất nôn nóng, cũng may sau khi Nguyên Vị Ương tu luyện xong bèn giảng giải [Đà Ẩu tiên thư] cho cô, giúp cô thu khí. Ngộ tính của cô cũng bất phàm, chẳng mấy chốc đã học được.

Hai cô gái đứng cạnh nhau, vừa luyện khí vừa trò chuyện, Quách Tiểu Điệp chỉ cảm thấy ấm áp ngọt ngào, lập tức ném chút hảo cảm với Hứa yêu vương ra sau đầu, hưởng thụ những dịu dàng trước mắt.

Lại không biết Kiêu bá đứng bên cạnh nhìn, âm thầm lo lắng, nhưng không thể nói rõ Nguyên Vị Ương cũng là nữ giới.

Trong lúc bất tri bất giác lại có một vầng mặt trời xuống núi, hai vầng mặt trời khác cũng dần ngả về tây.

Sắc trời dần tối.

Lúc này trên núi có một ông lão chống gậy đi tới, đứng xa xa cười ha hả nói: “Lũ trẻ nít các ngươi, mặt trời sắp xuống núi rồi, còn không chạy mau?”

Đám người Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương thầm giật mình: “Trong động thiên này còn có những người khác?”

Hứa Ứng đi tới cúi người chào, nói: “Lão trượng, sao trời tối lại phải chạy?’

Ông lão chống gậy dừng lại, gõ gậy một cái nói: “Mặt trời xuống núi, cõi âm sẽ bao phủ nơi này. Khi đó những luyện khí sĩ chết oan chết uổng trong thiên kiếp sẽ xuất hiện. Bọn họ mang oán khí ngập trời, hóa thành oan hồn ác quỷ. Lão hủ không nỡ nhìn các ngươi mất mạng nên tới cảnh cáo. Mau đi đi!”

Mọi người thầm kinh hãi, vội vàng nhìn về phía mặt trời, chỉ thấy lại có một vầng mặt trời xuống núi, một vầng mặt trời khác cũng chạm tới đỉnh núi.

Quách Tiểu Điệp cảm tạ nói: “Lão trượng có muốn đi cùng chúng ta không?”

“Lão hủ là dã quỷ ở nơi này, không thể rời khỏi, chỉ còn chút lương tâm chưa phai mờ nên mới mở miệng cứu giúp.”

Dứt lời, ông lão biến mất không còn bóng dáng.

Mọi người kinh ngạc không thôi, vội vàng xuống núi, trở lại Trấn Ma điện, chỉ thấy bóng đêm phủ xuống, âm phong lạnh lẽo. Bọn họ lần lượt nhảy vào trong vạc, trở lại vực Thương Ngô.

Hứa Ứng là người cuối cùng nhảy xuống, vừa nhảy vào đột nhiên thấy trước mắt hiện lên một luồng huyết quang, vội vàng nói: “Ngài chuông, Thất gia, các ngươi có thấy một luồng huyết quang không?”

Quả chuông và Ngoan Thất không thấy, Hứa Ứng kiểm tra trên trán, tay có vết máu lớn bằng con muỗi.

Y thầm kinh ngạc, nhưng nội quan một hồi vẫn không phát hiện ra có gì lạ, đành phải bỏ qua.

Còn ông lão chống gậy lại đột nhiên xuất hiện trong Trấn Ma điện, thấy đám người Hứa Ứng đã không ở đây, không khỏi giậm chân lắc đầu nói: “Trốn nhanh thật! Làm lão hủ muốn ăn một mình cũng chẳng được! Không sao, bọn chúng đã thấy được lợi ích của động thiên, chắc chắn còn tới nữa!”

Trong vực Thương Ngô đã là đêm tối, có rất nhiều na sư đeo mặt nạ quỷ Vô Thường từ trên Cửu Nghi sơn hạ xuống, đi vào cõi âm. Lũ tiểu quỷ của cõi âm thì qua lại khắp nơi, chui vào từng ngôi mộ, hút dương hỏa trên vai những quỷ hồn vừa qua đời, thu thập dương khí.

Lại có tiểu quỷ chạy vào thôn trấn nhân loại, ăn trộm dương khí của người sống.

Cõi âm xâm lấn, hai giới âm dương dần dần dung hợp, rất nhiều thành trấn thôn trang của loài người bị chia cắt trong vùng đất mới, đám tiểu quỷ này thường tụ tập trong bãi tha ma lân cận, đợi lờ mờ tối là ra ngoài hoạt động.

Nhưng lại không biết dương khí mà chúng thu được sẽ bị quỷ Vô Thường gặt hái, bản thân chỉ có một chút miễn cưỡng lấp trong bụng, lúc nào cũng bị đói.

Mà trong đám quỷ Vô Thường kia còn có không ít na sư nhân loại, cũng theo đó bóc lột bọn chúng.

Hứa Ứng đưa mắt nhìn đám na sư đi vào cõi âm, đột nhiên nghĩ tới quỷ Vô Thường bóc lột tiểu quỷ, thu thập nhiều dương khí của tiểu quỷ như vậy, liệu trên đầu đám quỷ Vô Thường này có còn ai hay không?

Liệu có phải có người khống chế đám quỷ Vô Thường này, để quỷ Vô Thường thu thập dương khí về, cũng ép sạch bọn chúng, chỉ chừa lại chút cơm thừa canh cặn cho quỷ Vô Thường?

Ngoan Thất đã đọc dã sử về phương diện này, nói: “Trong [Thần Dị Lục] có nói, Vô Thường của cõi âm sẽ thu dương khí, tới tiến cống cho hoàng đế cõi âm. Có thư sinh vì quan lại bao che lẫn nhau, không có đường tiến thân, uất ức tức giận tự sát, quỷ hồn của hắn đi vào cõi âm, gặp được hoàng đế cõi âm, cực kỳ phô trương, chẳng khác nào hoàng đế dương gian. Thư sinh khấu kiến, hoàng đế cõi âm cười ha hả nói nhiều năm trước mình là hoàng đế nào đó, sau khi chết tới cõi âm vẫn làm hoàng đế.”

Hứa Ứng nghe đến mê mẩn,dò hỏi: “Thế thì thư sinh có đạt được ước nguyện dưới cõi âm không, có làm đại quan không?”

Ngoan Thất nói: “Thư sinh xin hoàng đế cõi âm ban cho một chức quan, hoàng đế cõi âm nói với hắn, ta có thể làm hoàng đế cõi âm tất cả là nhờ văn võ bá quan cũng đã chết. Những vị lão huynh đệ này đến cõi âm, ủng hộ ta lên làm hoàng đế, ta mới có thể tiếp tục làm hoàng đế. Các vị lão huynh đệ ở cõi âm không chết, còn con cháu trên dương gian lại chết già, dù sao cũng phải sắp xếp chứ? Vị hoàng đế kia nói, cho dù là chức quan bé bằng hạt vừng ở thôn xóm đi nữa cũng được xếp tới một vạn năm sau rồi! Thư sinh cực kỳ uất ức, cảm thấy chết thế còn chẳng bằng sống sót, dứt khoát trở về dương gian.”

Hứa Ứng, Quách Tiểu Điệp và Nguyên Vị Ương nghe tới mức hứng thú, giật nảy mình, đồng thanh nói: “Cõi âm cũng ô dù như vậy à?”

“Còn ô dù ác hơn.”

Bọn họ nắm lấy dây câu, được câu khỏi vực Thương Ngô. Đám người Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương từ khi theo chân Chu Tề Vân tới cõi âm là không được nghỉ ngơi chút nào, ai cũng mệt tới không chịu nổi.

Quách Tiểu Điệp bố trí căn phòng cho họ, để bọn họ nghỉ ngơi, bản thân thì tới tìm hai vợ chồng vị phu nhân xinh đẹp kia.

Vị phu nhân kia là muội muội của mẫu thân cô, tên là Lý Anh Châu, tới từ hoàng thất đương triều Lý gia, cũng là một đại thế gia, tuy không phải là công chúa đương triều nhưng cũng có địa vị trong Lý gia.

Thanh niên tuấn tú là nhân tài của Quách gia, tên là Quách Dược, là tứ thúc của Quách Tiểu Điệp.

Hai nhà Lý Quách thông gia, không chỉ là Quách gia gả con gái cho hoàng đế làm hoàng hậu mà hoàng thất cũng gả nữ nhi tới Quách gia, từ đó lợi ích đan xen chằng chịt, khó mà tách rời.

Bình Luận (0)
Comment