Quách Tiểu Điệp lấy Ngự Kiếm quyết hơn hai trăm chữ ra đưa cho vị phu nhân xinh đẹp Lý Anh Châu, nói: “Dì hai, học thức của dì uyên bác, là thiên tài kiếm thuật của hai nhà, dì xem bộ Ngự Kiếm thuật này giúp con, con không hiểu nổi.”
Lý Anh Châu thờ ơ xem lướt qua, con mắt lập tức trợn trừng, vội vàng đoạt lấy, la lên thất thanh: “Con lấy đâu ra bộ Ngự Kiếm quyết này?”
Quách Tiểu Điệp ngơ ngác: “Đổi với tên dâm tặc... dì, Ngự Kiếm quyết này có vấn đề hay sao?”
“Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề rồi, còn là vấn đề rất lớn!”
Lý Anh Châu hưng phấn đi tới đi lui, kích động tới mức hồn phách xao động trong cơ thể, chỉ hận không thể bay ra ngoài mười vạn dặm reo hò đã đời rồi quay về, nói: “Thời kỳ vừa khai quốc, võ na thịnh hành, cho dù là hoàng thất cũng lưu hành chuyện dưỡng kiếm khí, kiếm khí cuồn cuộn, gây dựng cả cả nửa nhà Đường hưng thịnh! Nhưng Khai Quốc Tam Kiệt đều không thể tìm hiểu được Ngự Kiếm thuật! Bọn họ đi khắp núi cao sông lớn, lật tìm kinh điển xa xưa, lục lọi không biết bao lâu mới tìm được hơn mười chữ Ngự Kiếm thuật! Giống hệt mười chữ trên tờ giấy của con!”
Quách Tiểu Điệp ngơ ngác, thế mới biết mình dùng Bích Lạc Phú đổi lấy thứ quý giá cỡ nào!
“Về sau mọi người không dưỡng kiếm khí nữa cũng là vì không có Ngự Kiếm thuật, kiếm khí sau này khó mà đạt tới cảnh giới cao hơn, cũng kém phong lưu hơn những na thuật khác.”
Lý Anh Châu cẩn thận từng chút một mở tờ Ngự Kiếm quyết ra, ánh mắt như có đốm lửa hưng phấn xao động, nói: “Nếu có tờ giấy này, kiếm khí sẽ không xuống dốc. Tốt quá, tốt quá...”
Nhưng Lý Anh Châu lại nhíu mày, bản Ngự Kiếm quyết này có hơn hai trăm chữ, súc tích sáng tỏ, nhưng đọc không hiểu.
Quách Tiểu Điệp thận trọng nói: “Dì hai, con dùng Bích Lạc Phú của Quách gia đổi với hắn, có đáng không?”
“Đáng giá, đương nhiên là đáng giá rồi! Hắn cầm Bích Lạc Phú thì cũng không luyện được, chẳng khác nào cầm một đống giấy vụn. Đổi chác như thế cho dù thái tổ tông nghe thấy cũng leo từ trong quan tài ra vỗ tay khen hay!”
Lý Anh Châu hưng phấn nói: “Là tên dâm tặc nhìn trộm con tắm rửa? Không ngờ tên này tuổi nhỏ mà lắm mưu mô, còn có bảo bối như vậy? Sao con không cho hắn nhìn thêm lúc nữa? Không khéo còn lấy được bảo bối tốt hơn!”
Quách Tiểu Điệp trố mắt ra, vội vàng nói: “Dì hai, dì nói gì thế? Người ta thân thể trong sạch, sao lại cho người khác nhìn lung tung được? Xấu hổ chết đi được!”
Lý Anh Châu vội vàng ôm lấy vai cô bé, giơ hai ngón tay lặng lẽ kéo áo ngực của cô xuống một chút, cười hì hì nói: “Tiểu Điệp ngoan, con lại tới dụ dỗ hắn thêm phát nữa, lừa hắn giảng giải ý nghĩa của hai trăm chữ này. Cùng lắm thì, con lại tắm lần nữa, tắm lâu chút... Đúng rồi, con còn chưa có hôn phu đúng không?”
Quách Tiểu Điệp lập tức cảnh giác, kêu to: “Dì hai, dì định làm gì? Con thích người khác rồi!”
“Nguyên công tử à?”
Lý Anh Châu hờ hững nói: “Nguyên công tử tuy trông điển trai, cũng khá thông minh, gia thế không tệ, nhưng dù sao Nguyên gia cũng là thế gia đã xuống dốc, không có ích mấy đối với hai nhà Lý Quách chúng ta. Nhưng tên dâm tặc này thì khác, chỉ riêng hai trăm chữ Ngự Kiếm quyết này của hắn đã có thể khiến hai nhà Lý Quách chúng ta đứng sừng sững trăm năm không đổ! Tiểu Điệp, hay là các ngươi gạo nấu thành cơm trước đi?”
Quách Tiểu Điệp giật nảy mình, vội vàng trốn khỏi tay dì hai.
Lý Anh Châu cười nói: “Chuyện hôn nhân cưới hỏi trong những đại thế gia chúng ta có mấy ai là được tự chủ? Cho dù là ta và Dược thúc của con cũng là tộc lão của hai nhà bố trí, chúng ta chỉ gặp mặt một lần là đã thành thân, chẳng phải bây giờ vẫn thân thiết, vợ hát chồng khen hay đó thôi? Gã dâm tặc kia tuy mặt hơi đen một chút nhưng ta thấy xương cốt hắn to khỏe, chắc là căn cốt tốt. Trong thành có mấy vị phu nhân thích nuôi thiếu niên như vậy đấy!”
Quách Tiểu Điệp cuống quít bỏ trốn, lớn tiếng nói: “Dì hai, dì điên rồi, con đi mách Dược thúc!”
Không bao lâu sau, Quách Dược đi vào thư phòng, hai vợ chồng cùng tìm hiểu hơn hai trăm chữ Ngự Kiếm thuật, một lúc lâu sau Quách Dược thở dài đứng dậy nói: “Ta tới khuyên Tiểu Điệp.”
Lý Anh Châu nói: “Nếu không được thì mời tộc lão ra mặt, nhờ tộc lão nói với bệ hạ để bệ hạ ban hôn, không cần lo tiểu nha đầu này không đáp ứng.”
Quách Dược gật nhẹ đầu nói: “Còn một chuyện nữa, ta thăm dò được tin tức, gã dâm tặc tên Hứa Ứng này vốn là nhân sĩ ở Linh Lăng Vĩnh châu, do giết thần linh nên bị cả hai giới âm dương truy nã. Trong đó thiên tử âm đình và Chu Tề Vân đều cực kỳ coi trọng hắn, sai người truy bắt không tiếc mọi giá, gây ra động tĩnh rất lớn. Sau khi Chu Tề Vân bắt được lại đưa theo như hình với bóng, đi tới đâu cũng kéo hắn đi. Nghe đồn hắn có thể đọc hiểu yêu pháp!”
Lý Anh Châu che miệng ồ lên, trợn tròn hai mắt nói: “Thật không?”
Quách Dược nói: “Thật mười phần mười, hơn nữa giờ phút này Chu Tề Vân đang ở trong núi, mọi hành động của Hứa Ứng đều không rời khỏi mắt hắn!”
Lý Anh Châu khôi phục bình tĩnh, quả quyết nói: “Mau chóng thúc đẩy chuyện giữa Tiểu Điệp và hắn, biến gạo sống thành cơm chín! Bây giờ Tiểu Điệp còn chưa hiểu thì sau này sẽ hiểu, cảm kích chúng ta còn không kịp! Đúng rồi, bệ hạ biết chưa?”
Quách Dược cười nói: “Tin tức mà ta nhận được là từ chỗ bệ hạ. Bệ hạ biết thì ta cũng biết.”
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười.
Lý Anh Châu nói: “Bệ hạ để ý tới Hứa Ứng như vậy, chắc chắn là vì quyển tiên pháp kia?”
Nụ cười trên mặt Quách Dược bỗng cứng đờ, Lý Anh Châu thấy vậy cũng thở dài, không nhắc lại chuyện này nữa.
Hứa Ứng ngủ tới nửa đêm, đang ngủ ngon thì thấy trong chăn ấm áp, giơ tay lần mò thì sờ thấy một thân thể sạch trơn nhẵn nhụi, còn mềm mại nõn nà.
Thiếu niên lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vén chăn lên, lập tức chứng kiến mái tóc đen tán loạn phủ khắp gối. Quách Tiểu Điệp nằm trong chăn y, còn cởi sạch sẽ hơn cả y, không còn một miếng vải!
Thiếu nữ đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Hứa Ứng vội vàng nói: “Ngài chuông! Ngài chuông! Thất gia! Thất gia!”
Nhắc tới cũng lạ, cả quả chuông và Ngoan Thất đều không thấy bóng dáng. Bình thường thì lúc Hứa Ứng ngủ là quả chuông sẽ treo trên đầu y, không hề rời khỏi, trông coi cái bát cơm của mình.
Nhưng tối hôm nay quả chuông đi đâu không biết, ngay cả Ngoan Thất cũng lêu lổng chỗ nào không rõ.
Hứa Ứng thấy bọn họ không có mặt, nhìn sang phía cô bé trần như nhộng trong chăn, tà niệm nảy sinh trong lòng, vén góc chăn lên nhìn ngó, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên có nốt ruồi đen! Thế tức là tối qua ta nhập đạo, thần thức hòa hợp với Cửu Nghi sơn, mọi chuyện đều là thật! Thế thì Thất gia rủ đuôi xuống cứu ta cũng là thật!”
Y ngồi dậy mặc quần áo vào, ánh mắt nhấp nháy, suy nghĩ: “Tức là chuyện cực kỳ khủng khiếp diễn ra khi nhập đạo cũng là thật!”
Y tìm một bộ y phục mình mặc không vừa, mặc từng món vào cho Quách Tiểu Điệp rồi mở cửa sổ, ném thiếu nữ đang ngủ say ra ngoài.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi không có chỗ ngủ à? Lại đi chiếm giường của ta!”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng ai da, Quách Tiểu Điệp mơ mơ màng màng nói: “Sao ta lại ngủ ở đây?”
Hứa Ứng suy nghĩ: “Cảm giác khủng khiếp đó thiếu chút nữa kéo ta vào vực Thương Ngô. Nói vậy là trong vực Thương Ngô có thứ gì đó không lành, ngăn người khác nhập đạo, hạn chế đạo pháp thần thông phát triển, khiến người nhập đạo gặp nguy cơ tử vong! Rốt cuộc có thứ gì dưới vực sâu?”
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ cốc cốc.
Hứa Ứng kinh ngạc: “Tiểu Điệp còn chưa đi à? Nếu cô ấy chưa đi...”
Trái tim y đập thình thịch, suy nghĩ miên man, có cảm giác xao động chưa từng thấy.
Thiếu niên hoài xuân đẩy cửa sổ, ngoài cửa lại không phải Quách Tiểu Điệp mà là một thiếu nữ nhỏ bé xinh xắn mặc y phục rực rỡ, dáng vẻ thanh tú động lòng người. Cô bé mỉm cười nhìn y, mặt mày rực rỡ tựa mùa xuân.
“Hứa công tử có nhớ ước hẹn hôm qua không? Thương tích của tiểu nữ đã lành, xin mời theo ta.”