Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 155 - Quả Đào Đã Hỏng 1

Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi pha trộn quá nhiều thứ trong công pháp, hai đại bí tàng của na sư, hương hỏa thành thần của cõi âm, còn có công pháp luyện khí sĩ thất truyền, ngươi không thể thống nhất được cho nên nảy sinh vấn đề. Đặc biệt là công pháp của luyện khí sĩ, ngươi đọc không hiểu nhưng cứ cố tu luyện, luyện có vấn đề mà lại sĩ diện, cho nên càng ngày càng nghiêm trọng. Ta nói có đúng không?”

Thánh Thần hoàng đế dáng vẻ uy nghiêm, thô bạo âm trầm, nhìn chằm chằm vào y mà không hề lên tiếng.

Hứa Ứng sắc mặt bình tĩnh nói: “Ánh mắt của bệ hạ có thể giết người, cứ nhìn ta như thế khiến ta tim đập chân run.”

Thánh Thần hoàng đế không nhịn nổi nữa, mắt tỏa thần quang.

Chỉ nghe hai tiếng xèo xèo, hai luồng thần quang bắn ra từ mắt hắn, lướt qua đỉnh đầu Hứa Ứng, cắt cây cột đồng xanh to bằng thùng nước trong đại điện thành ba khúc.

Phần nóc đại điện cũng bị hất bay một mảng lớn, vết cắt đỏ rực như lửa, hết sức chỉnh tề.

Hứa Ứng đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, chẳng có chút gì là tim đập chân run nào, nói: “Bệ hạ tới Vĩnh châu, có thấy dân chúng ở Vĩnh châu không?”

Thánh Thần hoàng đế thấy y đổi chủ đề, tưởng y định cho mình một bậc thang bước xuống, sắc mặt hòa hoãn nói: “Vĩnh châu gặp nạn, trẫm cũng rất đau lòng, đã lệnh cho thứ sử Vĩnh châu Chu Hành tiếp tế nạn dân, cứu dân chúng đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng.”

Hứa Ứng lộ vẻ thất vọng nói: “Khi cõi âm chưa xâm lấn, bách tính Vĩnh châu bị quan lại ức hiếp, có người bán con cái, có người treo cổ tự tử trong nhà, có người chết đói ven đường, cũng có người bị nhốt vào tù, bị đánh chết trong đó. Cha nuôi ông nuôi của ta đều đi bắt rắn, bị dị xà cắn chết.”

Thánh Thần hoàng đế cau mày.

Trước kia khi hắn cau mày, đám quan lại nhìn mặt đoán ý, sẽ lập tức im miệng, không thể không nể mặt.

Hứa Ứng lại lẩm bẩm: “Khi ta vừa vào trong điện đã ngửi thấy mùi dược liệu, trong đó có dị hương được chế từ dị xà phơi khô. Hôm nay ta mới biết người bắt rắn chúng ta dùng tính mạng bắt dị xà là để tiến cống cho bệ hạ luyện đan. Có thể thấy chính vì bệ hạ mở hai đại bí tàng Ngọc Kinh và Giáng Cung nên lực lượng trong cơ thể xung đột, dẫn tới tay chân co giật, cần dị xà trị liệu. Xem ra, cha nuôi và ông nuôi của ta chết trong tay bệ hạ.”

Thánh Thần hoàng đế nói không nhanh không chậm: “Không ngờ cuộc sống dân chúng ở Vĩnh châu lại gian khổ tới vậy. Trẫm không biết. Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành là con cháu Chu gia. Hắn làm không tốt nhưng trẫm không trị được Chu gia, không diệt được Chu Tề Vân, có thể làm gì đây?”

Hứa Ứng không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Bệ hạ, lần này Vĩnh châu gặp nạn, rất nhiều vùng đất mới xuất hiện, rất nhiều thôn trang bị núi cao ngăn cách, ta cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu. Bọn họ bị nhốt trong vùng đất mới, còn bị quỷ hồn cõi âm tập kích, nhưng chính vì đường đi hiểm trở, quan lại không thể tới thu thuế, không khéo còn sống những ngày tháng tốt đẹp hơn.”

Thánh Thần hoàng đế im lặng trong chốc lát rồi thở dài nói: “Đây chính là tệ nạn do thế gia cai trị nhân thế. Ý chỉ của trẫm không thể tới được huyện thành! Trẫm hạ lệnh cứu giúp thiên tai, trẫm hạ lệnh miễn thuế, trẫm hạ lệnh không trưng lao dịch, nhưng tới bên dưới lại không tuân theo. Trẫm cũng có nỗi khổ tâm chứ!”

Hứa Ứng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi không làm được thì thoái vị đi, thay người khác làm. Sao phải cứ ôm hố xí mà không chịu ỉa?”

Thánh Thần hoàng đế sắc mặt hờ hững, mây lành trên đỉnh đầu đột nhiên hóa thành âm u, sấm sét nổ đùng đùng trong mây.

Hắn nổi cơn thịnh nộ.

Hứa Ứng thấy vậy nở nụ cười độ lượng, nói: “Thảo dân có thể thông cảm cho bệ hạ. Dù sao bên trên vẫn tốt, còn chưa hủ bại, chỉ có bên dưới thối nát, gốc rễ hủ bại. Công pháp của bệ hạ có vấn đề gì?”

Thánh Thần hoàng đế hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Cho dù Chu Tề Vân coi trọng ngươi, nhưng ở đại điện này, trong phạm vi mười bước, trẫm muốn chém đầu ngươi thì mười tên Chu Tề Vân cũng không cứu được!”

Hứa Ứng cúi đầu nói: “Bệ hạ, ta là thảo dân, người là thánh thượng, sao phải làm thất phu nổi giận?”

Thánh Thần hoàng đế cố nén khí huyết đang dâng trào, phun ra một hơi trọc khí rồi nói: “Ngươi sinh ra ở Vĩnh châu, thời gian qua Vĩnh châu sinh sống không được tốt, ngươi có oán hận cũng rất bình thường. Trẫm không tính toán với ngươi. Chu Tề Vân có thể độ lượng bao dung, trẫm cũng có thể!”

Hắn lấy một quyển sách màu vàng kim ra, sách vàng là thủ đoạn ghi chép công pháp của luyện khí sĩ thượng cổ, từng tờ giấy vàng mỏng như cánh ve, dùng thần thức phát động, một khi tế lên sẽ lơ lửng trên không trung, chiếu rọi văn tự và hình vẽ trên giấy vàng lên không trung.

Những bức vẽ đâu đâu cũng ẩn chứa hình tượng của đại đạo, là đạo tượng được luyện khí sĩ thượng cổ mô tả tỉ mỉ, tìm hiểu nó có thể giúp ích cho việc tu hành.

Công pháp trên cuốn sách vàng của Thánh Thần hoàng đế tên là Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công, không chỉ có công pháp, còn có thuật luyện đan, luyện Dương Thần Cửu Chuyển Huyền đan.

Trong đó còn có đạo tượng Kim Ô, đạo tượng Cửu Tiêu, cực kỳ huyền diệu.

Hứa Ứng kiểm tra đại khái một lượt, nhanh chóng lĩnh ngộ kinh văn.

Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công đi theo con đường Thuần Dương, luyện thành Thuần Dương nguyên khí, Thuần Dương hồn phách, cuối cùng huyền đan cửu chuyển, nhất chuyển nhất trọng thiên, cửu chuyển luyện thành Thuần Dương nguyên thần.

“Cửu Tiêu Dương Thần, trong công pháp này không có nhiều sơ hở, cứ tu luyện tuần tự là được.”

Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Thế thì là Thánh Thần hoàng đế lĩnh ngộ sai ở đâu đó, thế nên mới hấp thu dương khí của người và quỷ để tu luyện? Chẳng lẽ hắn hiểu lầm Thuần Dương thành dương khí?”

Lúc này Hứa Ứng đã không phải thiếu niên ngây thơ lúc trước, y đã có lý giải đại khái về na pháp, biết trong na thuật na pháp không có khái niệm Thuần Dương.

Rất có thể Thánh Thần hoàng đế hiểu nhầm Thuần Dương thành dương khí, gây ra chuyện cười dùng dương khí tu luyện.

Hơn nũa hắn lại mở bí tàng Giáng Cung, tâm hỏa dồi dào, lại dùng dương khí luyện thành linh đan, ăn quá nhiều, dần dần tạo thành nóng nảy uất ức.

Đây mới là sai lầm trong lý giải Thuần Dương, e rằng còn có nhiều sai lầm khác, những sai lầm này chồng chất lại, gây nguy hiểm cho tính mạng.

“Hoàng đế không cẩn thận được như Chu Tề Vân, quá tham lam liều lĩnh. Hắn tu luyện như vậy, chỉ mấy năm nữa thôi là chết bất đắc kỳ tử, chân hỏa bốc lên từ trong tim, bắt đầu thiêu đốt, đốt hắn cháy không còn một mảnh, chỉ còn lớp da, quần áo và lông tóc.”

Hứa Ứng phát hiện ra vấn đề, hỏi Thánh Thần hoàng đế: “Bệ hạ, ngươi mở hai bí tàng, có cảm thấy lực lượng xung đột lẫn nhau không?”

Thánh Thần hoàng đế nói: “Khi vận chuyển công pháp, ta phát hiện hai đại bí tàng thường có lực lượng tập kích bản thân, tuy tu vi càng ngày càng cao nhưng thân thể lại càng luyện càng kém.”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu.

Thánh Thần hoàng đế lý giải sai lầm về Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công, ngoài ra môn công pháp này không thể thống nhất Giáng Cung và Ngọc Kinh, khiến cho Giáng Cung Ngọc Kinh và pháp lực của bản thân hắn xung đột lẫn nhau.

Hắn lại hấp thu thêm khí hương hỏa nhân gian, có thêm lực lượng hương hỏa, càng khó hòa hợp.

Bình Luận (0)
Comment