Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 156 - Quả Đào Đã Hỏng 2

Thánh Thần hoàng đế đúng là rất mạnh mẽ, cường đại tới mức có thể phân cao thấp với Chu Tề Vân. Nhưng trong cơ thể hắn có nhiều tai họa ngầm hơn hẳn Chu Tề Vân.

“Ta có thể giải mã Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công cho bệ hạ, để bệ hạ tu luyện không còn nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, sẽ không nóng nảy uất ức. Cũng có thể điều trị vấn đề mất cân bằng lực lượng cho bệ hạ, giải quyết nỗi lo sau này cho người.”

Hứa Ứng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thánh Thần hoàng đế nói: “Nhưng ta cần bệ hạ làm một chuyện.”

Sắc mặt Thánh Thần hoàng đế hơi đổi nói: “Là thống trị thiên hạ, chỉnh đốn quan lại, bình định dân sinh, để bách tính an cư lạc nghiệp?”

Hứa Ứng lắc đầu: “Nếu bệ hạ có bản lĩnh này, những năm qua đã làm từ lâu rồi, đâu cần thảo dân nhắc nhở? Thảo dân chỉ cần bệ hạ làm một chuyện trong khả năng.”

Thánh Thần hoàng đế cười ha hả, cao giọng nói: “Nếu trẫm luyện được pháp môn luyện khí, trường sinh vĩnh thọ, trường tồn cùng thời gian, trị đám thế phiệt, san bằng phiên trấn, cai quản dân sinh chẳng dễ như trở bàn tay? Ái khanh đừng coi thường trẫm. Trước kia trẫm không làm được, nhưng trẫm trường sinh thì sẽ làm được!”

Hứa Ứng trong lòng hơi động, nhìn về phía hắn, lòng thầm suy nghĩ: “Thánh Thần hoàng đế có thật là hoàng đế tốt không?”

Tuy y nghĩ vậy nhưng vẫn nói ra tâm nguyện của mình: “Thảo dân hy vọng bệ hạ có thể cứu thảo dân và Nguyên Vị Ương khỏi tay Chu Tề Vân, tìm được đường sống.”

Thánh Thần hoàng đế khẽ mỉm cười nói: “Trẫm đồng ý với ngươi.”

Hứa Ứng cúi người nói: “Thảo dân còn muốn nhận được thuật tầm long định vị bí tàng Ngọc Kinh.”

Thánh Thần hoàng đế khóe mắt giật giật, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tuy yêu cầu này không hợp

“Yêu cầu này không hợp với quy định tổ truyền, nhưng trẫm đứng ra làm chủ, cũng đồng ý với ngươi.”

Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm: “Bệ hạ đợi thêm vài ngày, thảo dân sẽ giải mã Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công cho ngài.”

Thánh Thần hoàng đế ánh mắt dịu dàng, chăm chú quan sát gương mặt y, nói: “Hứa ái khanh, hy vọng ngươi không cô phụ tấm lòng chân thành của trẫm. Trẫm không chỉ đồng ý với ngươi những chuyện vừa rồi, tương lai trẫm trường sinh còn ban cho ngươi cai quản thiên hạ! Khi đó ngươi có công phụ tá thiên tử, dưới một người mà trên vạn vạn người!”

Hứa Ứng thu hồi Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công, cảm động trước lời nói của hắn, trả lời: “Thảo dân vốn không ham chức vị, e là khó lòng tuân lệnh. Xin cáo lui. Đúng rồi!”

Y đang định ra khỏi đại điện lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay người lại nói: “Đầu năm nay bệ hạ có triệu Liễu Nguyên Tông Liễu đại nhân vào kinh thành. Liễu đại nhân có được bệ hạ trọng dụng không?”

Thánh Thần hoàng đế lắc đầu: “Trẫm tưởng hắn là nhân tài rường cột, triệu hắn vào cung, kê gối trò chuyện, hắn lại chỉ biết nói xuống, bàn chuyện cải gì đó. Loại người khoe khoang khoác loác như vậy khiến trẫm không ưa, trẫm phái hắn tới Liễu châu làm quan rồi. Hứa ái khanh và hắn có quen biết? Nếu Hứa ái khanh mở miệng, trẫm có thể gọi hắn về.”

Hứa Ứng cười lắc đầu nói: “Ông ấy là người làm quan, thảo dân làm sao lại quen biết ông ấy được? Chỉ gặp mặt vài lần mà thôi.”

Y xoay người rời khỏi.

Thánh Thần hoàng đế cười nói: “Trẫm để Trần công công tiễn ngươi. Trần công công, tiễn Hứa ái khanh.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Trần công công đi tới bên cạnh Hứa Ứng, cúi người nói: “Hứa đại nhân, mời.”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Công công đừng gọi ta là đại nhân, ta chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi rưỡi, còn chưa lớn, ta không biết đạo lý gì đâu.”

Bọn họ đi ra ngoài, Hứa Ứng thấy ngoài điện trồng một số cây ăn quả, giờ đã kết trái, tỏa hương thơm, nhưng đang đêm tối không nhìn rõ là cây gì.

“Công công, chỗ này trồng cây gì vậy?” Hứa Ứng quan sát gốc cây, dò hỏi.

“Xuân đào, đang mùa quả chín, vị rất ngọt. Hứa đại nhân nếm thử nhé?’

Hứa Ứng giơ tay hái một quả xuân đào, đặt dưới mũi, hương thơm ngát, khiến y đột nhiên nhớ tới mùi thơm trên người vị phu nhân xinh đẹp kia, bỗng thấy trong lòng xao động.

Y cầm quả xuân đào lên, liếc mắt nhìn một cái rồi mất hứng tiện tay ném sang bên cạnh nói: “Đã hỏng tới tận lõi rồi.”

Trần công công vội vàng hái quả khác xuống, dùng ống tay áo lau lông đào, đưa tới trước mặt Hứa Ứng lấy lòng, cười nói: “Hứa đại nhân nếm thử quả này đi!”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Không hứng thú. Đúng rồi, Trần công công, chuyện bệ hạ tu luyện ma công đừng đồn ra ngoài, phải kín miệng đấy.”

Trần công công nghe vậy tới mức tay run rẩy, suýt nữa bóp nát quả đào.

Hứa Ứng đi về phía cây Ngô Đồng trên núi, tự nhủ: “Bây giờ bệ hạ hút dương khí luyện công, tương lai ma công của bệ hạ tiểu thành thì sẽ ăn thịt người luyện công. Khi đó trong hoàng cung...”

Y lắc đầu: “Không biết sẽ có bao nhiêu người bị ăn.”

Trần công công rùng mình một cái, vội vàng đuổi theo, nói nhỏ: “Hứa đại nhân, khi nào ma công của bệ hạ tiểu thành?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Không biết. Lần này ta giúp bệ hạ giải mã, cùng lắm chỉ trì hoãn một chút thời gian mà thôi.”

Y không muốn nói nhiều, sau khi về Ngô Đồng cung là mặc nguyên quần áo nằm xuống ngủ, chỉ có điều không thấy buồn ngủ. Một lúc lâu sau thiếu niên lật mình trên giường của Phượng Tiên Nhi, thì thầm: “Hỏng hẳn rồi, hết thuốc chữa.”

Ngày tiếp theo, Hứa Ứng đợi tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại, rửa mặt một lát rồi định tới Quách gia ăn bữa sáng. Ngoan Thất đã thức dậy tu luyện buổi sớm, quả chuông cũng không ở đây.

Hứa Ứng vừa đi ra khỏi cung thì thấy Quách Tiểu Điệp mặt mũi phấn chấn đứng trước cửa cung. Thiếu nữ bị ngã tới mức mặt mũi bầm dập, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào lành lặn, hiển nhiên đã tu luyện cả đêm.

“Ta luyện thành rồi!” Cô nắm lấy tay Hứa Ứng, hưng phấn lung lay cánh tay.

Hứa Ứng nghi hoặc: “Sao cô ngã thê thảm như vậy, chẳng lẽ không dùng Vân Thê Thiên Tung?”

Cô gái lại kích động không thôi, lau máu trong lỗ mũi reo hò: “Không có dũng khí chịu ngã thì vĩnh viễn không thể luyện được Ngự Kiếm quyết! Cuối cùng ta cũng luyện được rồi.”

Cô hò hét inh ỏi, chạy ra đằng xa.

Hứa Ứng cũng hiểu ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ngoan Thất và quả chuông đang phơi nắng trên một cành cây Ngô Đồng, thầm nghĩ: “Thất gia mãi vẫn không học được Ngự Kiếm quyết, không khéo đẩy hắn xuống là hắn sẽ biết.”

Y lại mơ màng: “Một con rắn lớn ngự kiếm phi hành sẽ uy phong nhường nào?”

Ngoan Thất đang nói chuyện với quả chuông: “Giờ tu luyện gì đây? Tu luyện ở đây chậm quá, chẳng thà vào Triều Chân Thái Hư động thiên tu luyện còn hơn. BA mẫu ruộng trồng đạo của A Ứng mà xuất hiện, đạo chủng ùn ùn kéo tới, tốc độ nhanh chóng hơn bao nhiêu. Ăn ké được thì phải ăn chứ, ngài chuông, ngươi mê muội...”

Hắn mới nói đến đây thì đột nhiên trúng một cước, bị đá xuống cây, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Quả chuông sợ hết hồn, vội vàng nhìn lại, Hứa Ứng đang thu chân nhìn xuống dưới cây.

Bên dưới vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất..

Hứa Ứng lắc đầu, liếc mắt nhìn quả chuông: “Là tự sát đúng không, ngài chuông?”

Quả chuông vội vàng nói: “Tự sát không thành! Ta thấy rất rõ ràng, thân thể hắn trượt xuống!”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu, thoải mái bước đi.

Trong Triều Chân Thái Hư động thiên, Hứa Ứng ngồi trên đầu Ngoan Thất, tiếp tục tu luyện Thái Nhất đạo dẫn công, Ngoan Thất tiếp tục lấy trộm đạo chủng.

Một lúc lâu sau Hứa Ứng đột nhiên nói: “Nguyên huynh đệ, hôm qua bệ hạ tới tìm ta, nhờ ta giải mã một môn công pháp giúp hắn.”

Nguyên Vị Ương thân thể chấn động nói: “Ngươi chết chắc rồi. Bệ hạ không có lòng bao dung! Ngươi nộp công pháp xong là chết chắc!”

Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy: “Chu Tề Vân và bệ hạ, ai mạnh hơn?”

Nguyên Vị Ương lắc đầu nói: “Năm xưa Chu lão tổ mạnh hơn. Nhưng bệ hạ thân thể khỏe mạnh, mấy năm nay tu vi lại tiến bộ thần tốc, lại có lê dân bách tính làm hậu thuẫn, hương hỏa tạo thành mây lành. Giờ thì ai mạnh hơn cũng khó nói.”

Cô dừng lại một chút rồi nói: “Hôm đó ngươi nhốt Chu lão tổ, Thánh Thần hoàng đế và Thiên ma trong Trấn Ma điện. Chu lão tổ và Thánh Thần hoàng đế ai cũng bị thương. Chưa chắc vết thương trên người hai đại cao thủ này đã do Thiên ma gây ra. Nhưng ai mạnh ai yếu thì chúng ta không thể biết được.”

Hứa Ứng sắc mặt bình tĩnh nói: “Chẳng mấy chốc sẽ biết thôi.”

Bình Luận (0)
Comment