Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 157 - Phải Trả Giá Ra Sao 1

Nguyên Vị Ương nghe y nói câu này là hiểu ý, trầm tư trong chốc lát rồi gọi Kiêu bá: “Sắp tới Cửu Nghi sơn sẽ có biến cố, chuẩn bị thoát thân khi có thể!”

Kiêu bá trong lòng nghiêm nghị, lẳng lặng gật đầu.

Mấy ngày sau, Hứa Ứng sinh hoạt như thường, ban ngày thì tới Triều Chân Thái Hư động thiên tu luyện, buổi tối thì về Ngô Đồng cung ngủ, có thời gian rảnh rỗi thì dùng để giải mã Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công.

Thời gian an nhàn trôi qua nhanh chóng, mười ngày thấm thoát trôi qua, có thể đoán được thương thế của Chu Tề Vân đã lành. Mấy hôm nay Thánh Thần hoàng đế cũng không phái người xuống cõi âm thu thập dương khí nữa, trong đại điện cũng không có tiếng phẫn nộ đánh đập, hết sức bình tĩnh.

Hứa Ứng hoàn thành việc giải mã Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công, giao nửa phần trước cho Trần công công nói: “Ngươi nói với bệ hạ, nửa còn lại ở chỗ ta, bảo bệ hạ đưa thuật tầm long định vị bí tàng Ngọc Kinh để đổi lại.

Trần công công cuống quít chạy đi.

Hứa Ứng lập tức thông báo cho Nguyên Vị Ương, không bao lâu sau Nguyên Vị Ương đã thu dọn xong xuôi, cùng Kiêu bá đi tới.

Ngoan Thất thu nhỏ hình thể, biến thành lớn cỡ sợi mì, nấp trong cổ áo Hứa Ứng, quả chuông vẫn ẩn thân trong đầu Hứa Ứng.

Mọi người chuẩn bị chu toàn, Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới Quách Tiểu Điệp, thầm nghĩ: “Cô ấy là người của Quách gia, có lẽ bây giờ người của Quách gia đều nhận được tin rồi? Không biết lát nữa gặp mặt sẽ là địch hay bạn?”

Không bao lâu sau, Trần công công vội vàng chạy tới, cười nói: “Bệ hạ lệnh cho chúng ta mang thuật tầm long định vị của bí tàng Ngọc Kinh tới. Hứa đại nhân, nửa kinh văn còn lại và sách vàng đâu?”

Hứa Ứng lấy nửa kinh văn còn lại và quyển sách vàng ghi Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công ra, giao cho Trần công công. Trần công công đưa một quyển sách nhỏ tới, cười nói: “Đây là thuật tầm long định vị của bí tàng Ngọc Kinh, do bệ hạ tự tay viết. Hứa đại nhân, bệ hạ còn muốn triệu kiến các ngươi, đích thân khen thưởng.”

Hứa Ứng nhận thuật tầm long định vị, cúi người cảm tạ: “Công công, mời dẫn đường.”

Trần công công ở đằng trước dẫn đường, đi tới đại điện Thương Ngô tông giữa sườn núi. Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương nhìn xuống, chỉ thấy số lượng Kim Ngô vệ canh gác những chỗ hiểm yếu nhiều hơn hẳn mấy hôm trước.

Tiếp tục đi xuống dưới núi lại thấy mấy chục na sư bị hai Kim Ngô vệ áp giải lên trên núi. Hai Kim Ngô vệ kia một người cõng hộp kiếm, một cầm cờ trắng.

Khi đám người Hứa Ứng đi qua, Kim Ngô vệ ép đám na sư quỳ xuống, mấy chục người đồng loạt quỳ gối. Chỉ thấy một Kim Ngô vệ vỗ lên hộp kiếm, kiếm khí từ trong hộp bay ra, chém đầu từng na sư!

Nhưng mấy chục na sư này còn có cao thủ, ba người trong số họ thấy tình hình bất ổn, lập tức phát động na thuật đối đầu với kiếm khí, tung người bỏ trốn.

Kim Ngô vệ kia kêu to: “Nghĩ tới người nhà các ngươi đi! Chết một mình ngươi là hết, bỏ trốn thì chém đầu cả nhà!”

Hai na sư bản lĩnh cao cường do dự trong thoáng chốc, lập tức bị kiếm khí xuyên qua mi tâm, chết oan chết uổng. Na sư còn lại cũng quả quyết tàn nhẫn, không hề quan tâm, vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Đột nhiên hắn tung người nhảy lên, khí huyết phía sau hóa thành bạch hạc, giang đôi cánh dài vài trượng, vỗ cánh bay lên!

Nhưng những quan ải khác đã có Kim Ngô vệ canh gác, từng luồng kiếm khí xé gió bay ra, giết chết na sư kia, đầu một nơi thân một nẻo, từ trên không trung rơi xuống.

“A Ứng!” Ngoan Thất nấp trong cổ áo Hứa Ứng, thấy cảnh này hồn phách cũng run rẩy, lập cập nói.

Quả chuông cũng coong một tiếng trầm muộn.

Hứa Ứng ổn định lại tâm thần, đi theo Trần công công. Nguyên Vị Ương coi như không thấy, chỉ có Kiêu bá siết chặt nắm tay nhưng lại giãn ra.

Tiếp tục đi xuống dưới núi, chưa được nửa đường lại thấy ven núi có Kim Ngô vệ khác đang chém đầu mấy chục na sư. Đi tiếp nửa dặm lại có nhóm khác xử trảm, có na sư kêu khóc thảm thiết, có người ra sức chạy trốn.

Nhưng mỗi quan ải đều có người canh gác, bọn họ trốn đi đâu được?

Đám người Hứa Ứng đi hơn mười dặm, thấy hơn ngàn na sư bị chém đầu. Những na sư này có người là đệ tử và trưởng lão của Thương Ngô tông, còn có người thuộc môn phái giang hồ khác bị bắt tới.

Trước đây bọn họ còn hữu dụng, có thể thu thập dương khí dưới cõi âm, giúp hoàng đế luyện đan, nhưng bây giờ bọn họ đã không còn tác dụng.

Vô dụng, tức là mạng sống không còn cần thiết. Vì thanh danh của hoàng đế, bọn họ phải chết.

Đám người tiếp tục đi tới, phía trước có người giao chiến là chưởng giáo của Thương Ngô tông bị ba Kim Ngô vệ bao vây. Vị chưởng giáo này cũng có bản lĩnh bất phàm, không biết tu luyện bí tàng gì, sau lưng khí huyết bừng bừng, đã mở tới sau động thiên, trên giang hồ cũng là đại na có tiếng!

Nhưng bị ba vị Kim Ngô vệ bao vây, hắn cũng nguy cơ trùng trùng, lúc nào cũng có thể mất mạng.

Phía trước, đại điện của Thương Ngô tông đã trong tầm mắt.

Trần công công đột nhiên thở dài, hạ giọng nói: “Hứa tiểu ca à, quyển sách bệ hạ đưa cho ngươi chỉ là giấy trắng, các ngươi còn không nhận ra hay sao? Mau đi đi.”

Kiêu bá hạ thấp giọng nói: “Đa tạ.”

Hắn đột nhiên ra tay, đánh một nhát vào vai Trần công công. Trần công công hộc máu, lăn lông lốc xuống vách núi, người còn giữa không trung đã la lối: “Mau bắt lấy phản tặc!”

Kiêu bá kinh ngạc: “Ta đâu có nặng tay, sao hắn nôn ra nhiều máu thế...”

“Đi!”

Hứa Ứng hét lớn một tiếng, sải bước lao tới, kiếm khí xoay tròn dưới chân, chỉ trong khoảnh khắc đã baolấy y, viu một tiếng, hóa thành một luồng kiếm quang xé gió bay đi!

Một luồng kiếm quang khác đuổi theo, chính là Nguyên Vị Ương.

Hai người không dám bay lên không trung, chỉ phi hành sát mặt đất, kiếm khí khuấy động, đất đá cỏ cây đều bị kiếm khí cắt nát!

Đã có Kim Ngô vệ chú ý tới cảnh này, vỗ hộp kiếm, lập tức có hơn mười luồng kiếm khí chém tới, đánh lên hai vệt kiếm quang khổng lồ.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đang ở trong kiếm khí, không thể chủ động đánh trả. Hơn mười luồng kiếm khí kia đánh lên kiếm quang quanh người bọn họ, khiến tốc độ của họ suy giảm.

Đột nhiên Hứa Ứng giải trừ kiếm quang quanh mình, tung người nhảy lên giữa không trung.

Dưới chân y hiện lên một bậc thang mây, mượn lực trên thang mây, lại nhảy vọt lên, đồng thời hộp kiếm sau lưng cạch một tiếng tách sang hai bên trái phải, để lộ ra bảy khoang trống giấu trong hộp kiếm, mỗi khoang lại giấu một luồng kiếm khí.

Hứa Ứng vung kiếm chỉ, bảy luồng kiếm khí lần lượt bay khỏi hộp, kêu lên leng keng, chặt đứt từng luồng kiếm khí đang đánh tới.

Hộp kiếm của y là bảo vật của Viên Thiên Cương, kiếm khí trong hộp đã thai nghén ngàn năm, sắc bén vô song, vượt xa hộp kiếm của Kim Ngô vệ!

Cùng lúc, kiếm khí hộ thể quanh người Nguyên Vị Ương lại mỏng dần, cô tung người nhảy lên, Thần Thức Đằng Dược, tạo chỗ đặt chân giữa không trung, vận kiếm chặt đứt kiếm khí đang bao vây mình.

Ở đằng khác Kiêu bá lại lao như điên giữa rừng núi, như mãnh hổ hạ sơn, nhằm vào những quan ải dọc đường, gặp đãm Kim Ngô vệ ở đó thì hoặc giết chết hoặc ném xuống vách núi!

Bảy luồng kiếm khí trở về hộp kiếm, hộp kiếm cạch một tiếng khép lại, kín kẽ hệt như lúc trước.

Kiếm khí của Hứa Ứng lượn vòng quanh người, lại hóa thành một luồng kiếm quanh lớn lướt sát mặt đất. Một luồng kiếm quang khác cũng đâm chéo xuống, chính là Nguyên Vị Ương, cùng y bay song song với mặt đất!

Viu! Kiếm khí của hai người biến mất trong núi rừng, mỗi người quát lên một tiếng, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã giải quyết cường địch tại đó, lại ngự kiếm bay đi.

Trên núi có tiếng la hét vọng lại, Kim Ngô vệ và cao thủ Quách gia dồn dập xuất thủ, chặn đứng mọi tuyến đường.

Bình Luận (0)
Comment