Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 171 - Bắt Cóc Thiên Thần 1

Hứa Ứng đi qua bên cạnh bọn họ, suy nghĩ một hồi rồi quay lại hỏi lão già u sầu: “Lão trượng, còn trà không? Ta hơi khát.”

Lão già u sầu nói với vẻ gượng gạo: “Không có!”

Hứa Ứng lại hỏi: “Trà của lão trượng bán ở đâu? Ta tự tới uống.”

Ba người khóe mắt giật giật, ai cũng cố nuốt cơn giận.

Hứa Ứng thấy bọn họ không đáp bèn đi tiếp.

Lão già u sầu phun ra luồng trọc khí, nói: “Giấy vàng đâu? Mau lấy ra xem bên trên có hồi âm không?”

Ông lão áo trắng oán hận nói: “Ngày nào cũng nhìn mấy chục lần, vừa rồi cũng kêu nhìn, làm gì có hồi âm?”

Tuy nói như vậy, ông lão vẫn lấy tờ giấy vàng mà Thổ địa thần đưa cho bọn họ ra xem thử, bên trên vẫn không có chỉ thị gì. Ông lão hạ giọng mắng: “Cái lũ rùa này! Sao chậm thế!”

Cô gái áo đỏ quay đầu nhìn theo bóng lưng Hứa Ứng, cảm thấy không cam lòng, hạ giọng nói: “Trước kia một chén là ngã, bố trí thân thế cho hắn xong xuôi là thanh tịnh được nhiều năm. Bây giờ hắn lại chủ động xin Mạnh Bà thang để uống.”

Cô uất ức nói: “Rốt cuộc trong Mạnh Bà thang bỏ cái gì? Vì sao uống nhiều quá còn gây nghiện?”

Hứa Ứng đi tới sườn đồi, qua chỗ người khổng lồ đeo hai sợi xích từng đứng, thấy dưới đất có hai dấu chân hùng vĩ, giẫm lún cả cây cối.

“Rốt cuộc hắn là ai?” Hứa Ứng suy nghĩ.

Đột nhiên y thấy dưới ánh trăng có cái bóng, ngẩng đầu nhìn lên, thiếu nữ trong quan tài đã tới bên cạnh dấu chân từ lúc nào chẳng hay, đang quan sát dấu chân.

Hứa Ứng thầm vui mừng, cười nói: “Cô nương, nhờ chậu đồng của ngươi giúp đỡ, ta mới trở lại Vô Vọng sơn bình an, hơn nữa còn kiếm được một khoản tiền.”

Thiếu nữ nghi hoặc nhìn y nói: “Luyện khí sĩ mà cũng thiếu tiền à? Biến đá thành vàng là được mà?”

Hứa Ứng trợn tròn mắt, thầm chột dạ: “Chưa từng học. Luyện khí sĩ như ta cũng học được à?”

Thiếu nữ quan sát y từ trên xuống dưới, nở nụ cười dịu dàng nói: “Ngươi tu luyện tới Khấu Quan kỳ rồi? Biến đá thành vàng hơi phiền phức, đầu tiên ngươi làm thế này, rồi thế này, tiếp theo thế này, là được rồi.”

Cô khoa chân múa tay một phen, có vẻ rất nghiêm túc.

Hứa Ứng đang định bắt chước thì quả chuông nói nhỏ: “Cô ta trêu ngươi đấy, không phải pháp thuật thật sự đâu.”

Thiếu nữ như nghe thấy giọng nói của nó, đưa mắt nhìn tới, quả chuông như dính một đòn nặng, coong một tiếng, sau đó đã thấy mình bay khỏi đầu Hứa Ứng từ lúc nào chẳng hay, xuất hiện phía sau Hứa Ứng!

Quả chuông sợ hết hồn, vội vàng trốn vào trong đầu Hứa Ứng, trong lòng hoảng loạn, chỉ cảm thấy vết thương cũ đau âm ỉ: “Thực lực của yêu nữ lại tăng lên rồi! Đời này ta còn có thể nhốt cô ta về Tiểu Thạch sơn không?”

Hứa Ứng không buồn để ý, dò hỏi: “Cô nương có biết người khổng lồ đã để lại dấu chân không?”

Thiếu nữ khẽ gật đầu nói: “Có lẽ hắn là người quen cũ của ta. Vị cố nhân này học thức uyên bác, nói năng khôi hài, định cư ở Vô Vọng sơn. Ta từng được hắn chiếu cố, hưởng lợi rất nhiều.”

Hứa Ứng suy nghĩ trong phút chốc rồi dò hỏi: “Cung điện bạch ngọc trong Tần Nham động tên là Nê Hoàn cung, người khổng lồ vừa rồi có phải chủ nhân Nê Hoàn cung không?”

Thiếu nữ kinh ngạc nói: “Chắc là hắn, ngươi biết hắn à?”

Trái tim Hứa Ứng đập thình thịch, một dòng máu nóng xộc thẳng lên đầu.

Y cố gắng ổn định tâm thần, muốn nói chuyện nhưng cổ họng như phát phình: “Hắn là người thế nào?”

Thiếu nữ lắc đầu nói: “Khi ta biết hắn, hắn là người rất nhiệt tình, coi việc giúp người là niềm vui, tính cách luôn cẩn thận, ánh mắt sâu xa, mang chí hướng lớn, nhìn xa trông rộng, được thế nhân kính ngưỡng. Hắn là nhân vật chói mắt nhất trong thời đại của chúng ta, là một trong những người có hy vọng phi thăng nhất.”

Cô chần chừ một chút rồi nói: “Ba ngàn năm rồi không gặp mặt, ta cũng không biết cố nhân có còn là cố nhân nữa không.”

Cô hạ giọng nói: “Thế giới này thay đổi rất nhiều, đã trở nên xa lạ. Còn con người có thay đổi hay không?”

Trái tim Hứa Ứng vẫn đang đập thình thịch, thầm nghĩ: “Người mà cô ấy miêu tả hoàn toàn không giống chủ nhân Nê Hoàn cung trong ấn tượng của ta. Chủ nhân Nê Hoàn cung là một kẻ nham hiểm xảo trá, bố trí bẫy rập tầng tầng lớp lớp, biến truyền nhân của mình thành rau hẹ, đợi lúc trưởng thành thì tới thu hoạch.”

Rõ ràng đây là hai người.

Thiếu nữ trong quan tài nhìn về phía Cửu Nghi sơn trong bóng đêm, nói nhỏ: “Na sư độ kiếp, mở ra tiền lệ xưa nay chưa từng có. Vị na tiên này cho dù không thành công cũng đủ ngạo nghễ đương thời, trở thành một đại tông sư.”

Hứa Ứng nhìn vào chỗ sâu trong bóng đêm, lẩm bẩm: “Hắn sẽ không thành công, không thể thành công, hắn đã là cá nằm trên thớt...”

Thiếu nữ trong quan tài cảm khái: “Đúng vậy, một nhân vật tài hoa tuyệt đỉnh như vậy mà lại chết trong thiên kiếp...”

Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, trong bóng đêm cũng có ánh sáng lấp lóe.

Đột nhiên, Cửu Nghi sơn xa xa như ngọn hải đăng giữa đêm tối, đột nhiên bi thắp sáng.

Đó là Chu Thiên đàn tràng mà Chu gia bố trí, đàn tràng này có quy mô lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi. Thiên thần nắm giữ thiên đạo, số lượng Thiên thần có thể nêu tên là ba trăm sáu mươi, vừa vặn một chu thiên.

Còn đàn tràng mà Chu gia bố trí cũng có ba trăm sáu mươi tòa, trải rộng trên chín ngọn Cửu Nghi sơn. Có cái ở đỉnh núi, có cái ở sườn núi, cũng có cái ở đáy cốc.

Đàn tràng lớn lớn nhỏ nhỏ, lúc này tất cả đều phát sáng, đó là na sư của Chu gia tiến hành đại lễ tế thiên!

Tế thiên bình thường chỉ là tế một Thiên thần, còn Chu gia tế thiên lại là toàn bộ chu thiên Thiên thần trong thế giới Thiên Đạo!

Khi ba trăm sáu mươi đàn tràng sáng lên, từng ngọn núi ẩn giấu trong vùng đất mới cũng bị rọi sáng đỉnh núi!

Màn đêm yên tĩnh, trên đỉnh núi Vô Vọng sơn, mọi người im lặng tĩnh mịch, ngay cả con lừa bị đánh trọng thương hồn phách cũng quên cả kêu gào.

Những đàn tràng đó có quy mô quá hùng vĩ, không phải đàn tràng tế thiên bình thường mà là đàn tràng thần hàng!

Là mời Thiên thần từ thế giới Thiên Đạo giáng lâm đàn tràng!

Cho dù là Hương công tử và Thập Tam Nương cũng cực kỳ chấn động, bọn họ làm theo mệnh lệnh, triệu hồi Ôn thần ở Trúc Độ quốc đã là cực kỳ bạo tay.

Ôn thần giáng lâm, gây ra ôn dịch, khiến cho Nại Hà đổi hướng, từ đó dẫn tới một loạt biến cố!

Mà quy mô của Chu Tề Vân lần này còn hơn bọn họ mấy trăm lần!

“Đúng là lắm tiền?” Lý hoàng thúc sờ túi tiền xẹp lép của bản thân, hạ giọng nói.

Lão tổ tông của Quách gia vuốt ria mép, âm thanh không lớn nhưng vẫn vang dội, nói: “Rốt cuộc Chu trộm mộ đã đào bao nhiêu mộ phần? Kẻ trộm mộ kiếm chác khá thật. Tiểu Điệp, con về chuẩn bị một chút, hai nhà chúng ta cũng đi đào mộ tổ.”

Quách Tiểu Điệp bĩu môi: “Lão tổ tông còn chưa chết, Quách gia chúng ta lấy đâu ra mộ tổ?”

Lão tổ Quách gia nổi giận: “Hừ! Ta bảo là đào mộ tổ nhà khác!”

Lão tổ Thạch gia cảm khái nói: “Chu trộm mộ đi đào mồ mả hơn hai trăm năm, bây giờ chúng ta mới đi tìm, chẳng phải chậm chân quá à?’

Lý hoàng thúc ngại ngùng mỉm cười: “Thạch trộm mộ, chẳng phải Thạch gia của ngươi đã bắt đầu đào mồ mả rồi à?”

Lão tổ Thạch gia bị hắn vạch trần nhưng chẳng hề để ý nói: “Lý trộm mộ nói đùa rồi. Nghe nói Chu trộm mộ ngoài đào mồ mả ra còn có thu hoạch khác trong vùng đất mới. Nghe nói hắn được Nguyên gia và một thiếu niên nuôi rắn khổng lồ trợ giúp.”

Mọi người yên tĩnh tới lạ thường, không ai nói năng gì tiếp.

Trên núi này có một con rắn lớn, còn có một thiếu niên nuôi rắn. Khi mới lên núi, bọn họ đều thấy.

Nguyên gia là thế gia, tuy đã xuống dốc nhưng dù sao vẫn có Nguyên Vô Kế trấn giữ. Sau lưng thiếu niên nuôi rắn lại không có thế lực lớn như vậy, ai cướp được thì là của người đó.

Bình Luận (0)
Comment