Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 175 - Thiên Kiếp Có Thể Độ, Nhân Kiếp Khó Mà Phòng 1

Giữa bầu trời, lôi vân vẫn xao động.

Lão già u sầu, cô gái áo đỏ và ông lão áo trắng hóa thành luồng sáng, tốc độ cực nhanh, bọn họ vốn là luyện khí sĩ đỉnh cấp, có sở trường riêng, cũng biết mình đang bị người khác quan sát, không đi ngay chỉ e đi không nổi.

Nhưng bọn họ thật sự không đi nổi.

Một cỗ quan tài đen bay lên, hạ xuống trước mặt bọn họ. Thiếu nữ Thanh còn chưa tới mà quan tài đã tới trước. Cỗ quan tài đứng giữa không trung, hai sợi xích rủ xuống, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thần bí.

Lão già u sầu, cô gái áo đỏ và ông lão áo trắng lập tức chia ra bỏ chạy, ông lão áo trắng bị thương nặng nhất, tốc độ chậm hơn nhưng vẫn cố gắng bỏ chạy. Một thoáng sau, trong lòng ông ta bỗng thấy phát lạnh, thấy phía trước xuất hiện một cỗ quan tài màu đen.

Ở một phía khác của quan tài, một luồng sáng đỏ bay tới, dừng lại trước quan tài đen, chính là cô gái áo đỏ.

Cô gái nghi hoặc không thôi, lại nghe một tiếng xé gió, ra là lão già u sầu chạy từ hướng khác tới.

Ba người gặp mặt, trong lòng kinh hãi, ai nấy xoay người bỏ trốn.

Ông lão áo trắng dốc toàn bộ pháp lực còn sót lại, bay hơn ngàn dặm, chỉ thấy phía xa có một cái quan tài màu đen dựng giữa không trung, hai sợi xích rủ xuống, trong lòng không khỏi hoảng loạn.

Ông lão lập tức đổi hướng, nhưng quan tài đen vẫn trong tầm nhìn!

Ông lại đổi hướng, phía trước vẫn là quan tài đen!

Trong thế giới của ông ta, dường như tất cả mọi phương hướng đều chỉ về phía quan tài đen này!”

“Thần thông này...” Ông lão sắc mặt chán nản, khóe miệng giật giật, bất đắc dĩ bay về phía quan tài màu đen. “...ta không hiểu nổi.”

Đối diện với ông ta, lão già u sầu và cô gái áo đỏ cũng xuất hiện, cả ba rầu rĩ đi về phía quan tài màu đen.

Cuối cùng ba người gặp mặt trước quan tài, liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói của thiếu nữ đã vang lên, hết sức dịu dàng: “Ba vị, bây giờ đã nói chuyện được chưa?”

Ông lão u sầu sắc mặt sầu thảm nói: “Trong thời mạt pháp của luyện khí sĩ mà vẫn tu luyện tới cấp độ như vậy, thiên phú của cô nương đúng là cao tới đáng sợ. Chẳng hay cô nương muốn nói chuyện gì?”

Thiếu nữ Thanh đi từ sau quan tài đen ra, nhẹ nhàng nói: “Bí ẩn thần tiên bất lão, na sư quật khởi và luyện khí sĩ biến mất.”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, cô gái áo đỏ nghiêm mặt nói: “Cô nương, thần tiên bất lão là ba người chúng ta quản lý, nhưng chúng ta đã có lời thề, vi phạm lời thề thì hình thần câu diệt, không thể nói nhiều cho cô nương. Còn chuyện na sư quật khởi và luyện khí sĩ biến mất không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ để ý tới thần tiên bất lão, những chuyện khác lại không biết nhiều.”

Thiếu nữ Thanh tính cách dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ nói những gì ta biết trước đã, các ngươi cứ nghe hết, sau đó các ngươi nói những gì mà mình có thể nói cho ta nghe, ta sẽ không làm khó các ngươi.”

Cô gái áo đỏ thở phào nhẹ nhõm: “Hai lão già, lát nữa chúng ta lần lượt thử nghiệm từng câu một, nếu có ai chết vì lời thề thì không cần phải nói nữa.”

Lão già u sầu và ông lão áo trắng tán thành.

Thiếu nữ Thanh nói: “Lần đầu tiên ta gặp hắn là bốn ngàn năm trước, khi đó ta mới là một luyện khí sĩ nho nhỏ, vừa nhập môn, theo sư phụ tham gia đại lễ tế trời ở Thái sơn. Tổ Long hoàng đế thống nhất Thần Châu, danh chấn Nguyên Thú, tứ hải thần phục, uy danh vang bốn biển, làm lễ tế trời ở Thái sơn. Lúc ở chân núi Thái sơn, ta đã gặp hắn lần đầu, hắn là một thiếu niên.”

Ba người lão già u sầu im lặng lắng nghe, cô gái áo đỏ nói: “Hắn từng tới đại lễ, mà hắn tới là vì được tuyển làm đồng nam, theo Từ Phúc đi tới hải ngoại tìm kiếm tiên sơn, chỉ có một mình hắn trở về. Tổ Long hoàng đế dẫn hắn tham gia tế lễ, hy vọng có thể hiến tế hắn, trao đổi với trời xanh. Nhưng Tổ Long cũng không biết ảo diệu trong chuyện này, không thể hiến tế hắn.”

Thiếu nữ Thanh nói: “Sư phụ nói cho ta biết, nhìn kìa, người kia là quỷ bất tử lưu lạc chốn nhân gian. Sư phụ nói khi còn bé người đã từng gặp hắn, vẫn là thiếu niên như vậy. Hắn cứ thế lưu lạc trên đời, ký ức trống rỗng. Vì sao ký ức của hắn lại trống rỗng?”

Ông lão áo trắng lựa chọn từ ngữ, cẩn thận từng chữ một tách riêng lẻ từng lời, nói: “Chúng ta nhận lệnh, cứ cách một thời gian là xóa sạch ký ức của hắn.”

Thiếu nữ Thanh nói: “Sau đó thì sao?”

Lão già u sầu nói: “Không thể nói.”

Thiếu nữ Thanh nói: “Hắn sống bao lâu rồi?”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu: “Không thể nói.”

“Vì sao hắn lại biến thành như vậy?”

“Không thể nói.”

“Các ngươi giám sát hắn, rốt cuộc là làm việc cho ai?”

Ba người sắc mặt căng thẳng, ngậm kín miệng, không dám nói tới một chữ.

Thiếu nữ Thanh thấy vậy không làm khó bọn họ, phất tay ra hiệu cho bọn họ rời khỏi.

Sau khi ba người đi xa, cô mới thở dài não nề, hạ giọng nói: “Một ngàn năm sau đó, đôi khi ta vẫn gặp lại hắn. Khi đó sư phụ ta cũng chẳng còn trên cõi đời, tuổi thọ của người đã tới tận cùng, u uất qua đời. Cả đời người luôn muốn độ kiếp, nhưng mãi mãi không dám bước ra bước cuối cùng. Chỉ có thần tiên bất lão tỉnh tỉnh mê mê sống trên đời. Hắn đã thay đổi rất nhiều thân phận, sống trên đời này như quỷ bất tử.”

Cô tựa người vào quan tài đen, đứng lặng ở đó tới xuất thần, tự nhủ: “Trong biến cố lúc trước, ta thấy hắn dưới Cửu Nghi sơn, vẫn là thiếu niên năm xưa. Hắn không nhớ được ta, nhìn ta như người xa lạ. Thế nhưng trên người hắn có rất nhiều hồi ức của ta.”

Biến cố phát sinh, cô bị trấn áp ba ngàn năm, khoảnh khắc từ trong giếng bước ra, cô lại thấy thiếu niên kia.

Cô lại gặp thiếu niên kia, nhưng thời gian đã qua ba ngàn năm, thiếu niên lại lãng quên cô.

Cô nở nụ cười thoải mái, phi thân bay đi, tìm khắp thiên hạ nhưng phát hiện giang sơn đã đổi, vật đổi sao dời, không ngờ trên cõi đời này chỉ còn cô và y.

Khi cô đứng trong Nê Hoàn cung động thiên, nhìn lên bức tường ngọc, nhận ra y và một con rắn cũng tới Nê Hoàn cung, vì vậy mới ngâm nga: “Phía nam Tiêu Tương, vực sâu Thương Ngô, dưới Cửu Nghi sơn, thần tiên bất lão.”

Đây là một câu cảm khái, nói lên nỗi cảm khái của cô đối với thần tiên bất lão.

Bồng bềnh trên Nại Hà, thuyền lầu của thiên tử âm đình đi ngược dòng nước tới cõi âm.

Không lâu sau đó, thuyền lầu dừng lại, đi tới cầu Nại Hà.

Thiên tử âm đình rời thuyền, nguyên thần lơ lửng bồng bềnh, đi lên cầu Nại Hà, xếp hàng sau một loạt quỷ hồn. Quỷ hồn đằng trước uống trà xong, quỷ hồn phía sau sẽ tiến lên trước một bước.

Sau không biết bao lâu, cuối cùng cũng tới phiên thiên tử âm đình, vừa nhận bát trà, đang định uống vào thì đột nhiên trong lòng cảnh giác: “Suýt nữa trúng chiêu.”

Dẫu sao thiên tử âm đình cũng là người thần thông quảng đại, lập tức thoát khỏi mê hoặc của Mạnh Bà thang, đặt bát trà xuống cười ha hả nói: “Mạnh Bà, ngươi đùa hơi quá đáng rồi!”

Lão thái bà run rẩy ngẩng đầu, cười khà khà nói: “Thiên tử không ở trong triều, đến chỗ lão thân làm gì, chẳng lẽ định đi đầu thai? Đầu thai thì nhất định phải uống một chén trà của lão thân, cho dù là thiên tử cũng không ngoại lệ.”

Bình Luận (0)
Comment