Thiên tử âm đình biết xưa nay bà ta không nghe chỉ cũng chẳng nghe tuyên, không phải thế lực âm đình mà có lai lịch khác, bèn nói: “Mạnh Bà, trẫm không tính toán chuyện này với ngươi. Trẫm tới đây chỉ muốn biết, lão già cầm dù xanh thường xuyên tới đây xin Mạnh Bà thang của ngươi, lão ta có lai lịch ra sao?”
Mạnh Bà chớp chớp mắt, nhìn hắn một cái rồi nói: “Bệ hạ, ngươi là phù du lay đại thụ, hỏi thứ bản thân không nên biết. Nếu lão thân nói cho ngươi mới là hại ngươi.”
Thiên tử âm đình nổi giận, lạnh lùng nói: “Ngươi nói là cả trẫm cũng không có tư cách biết?”
Quanh người hắn lóe lên tiên quang như ngọn lửa, hừng hực chói mắt, như tiên nhân đích thân giáng trần, cao thâm khó lường.
Trên cầu Nại Hà, đám quỷ hồn ngơ ngơ ngác ngác đã bao giờ thấy tình hình như vậy, ai nấy sợ tới mức quỳ rạp dưới đất, không dám nhúc nhích.
Khí tức của thiên tử âm đình càng bùng lên mạnh mẽ, lạnh lùng nói: “Trẫm chính là thân thể tiên nhân, hạ xuống trần gian, hưởng thụ hương khói nhân gian, được vạn thế kính ngưỡng! Trẫm nắm giữ thiên đình cõi âm, thần đạo dương gian, thần linh dưới trướng đâu chỉ trăm vạn? Trẫm, không có tư cách?”
Mạnh Bà thản nhiên nói: “Không sai.”
Bà ta như không nhận thấy áp lực uy nghiêm đáng sợ từ thiên tử âm đình, nói đầy ẩn ý: “Bệ hạ chỉ là một ngụy tiên, nửa sống nửa chết, có cố ra vẻ trước mặt lão thân cũng vô dụng. Bảo người sau lưng ngài ra đây, lão thân sẽ nói rõ sự thật. Bệ hạ về xin chỉ thị đi.”
“Ngươi!”
Thiên tử âm đình nổi giận, đang định động thủ, nhưng bà lão này lại khiến hắn có cảm giác thâm sâu khó lường!
Hắn xoay người, vung ống tay áo rời khỏi, thầm nghĩ: “Ông lão cho Hứa Ứng uống Mạnh Bà thang có lai lịch lớn đến vậy à? Hắn là luyện khí sĩ, nhưng chưa chắc thực lực của hắn đã cao minh hơn ta. Vì sao Mạnh Bà vẫn giữ bí mật về hắn, không muốn nhắc tới lai lịch của hắn?”
Trên Vô Vọng sơn, Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy ba trăm sáu mươi Thiên thần liều mình giúp đỡ, chuyện này khiến thiên kiếp nhắm vào Chu Tề Vân chỉ có vẻ ngoài đáng sợ chứ không có gì nguy hiểm, kiếp vân trên bầu trời từ từ mỏng đi.
Trận thiên kiếp khiến thế nhân chú ý, cuối cùng cũng kết thúc.
Hứa Ứng tâm thần xao động, cười nói với quả chuông: “Chu Tề Vân độ kiếp phi tiên, sẽ trở thành na tiên đầu tiên phi thăng, đến lúc đó bụi bặm lắng xuống, cho dù chủ nhân Nê Hoàn cung ra tay cũng không làm gì được hắn.”
Tuy quan hệ giữa y và Chu Tề Vân không được tốt, Chu Tề Vân đã nhiều lần uy hiếp tính mạng y, nhưng từ đầu đến cuối không hề ra tay. Hứa Ứng cũng học được nhiều thứ trên người hắn.
Tuy y có hận với Chu Tề Vân, nhưng đa phần là khâm phục và tán thưởng.
Kiếp vân trên bầu trời đang nhanh chóng co lại, đòn cuối cùng đã sắp đến!
Hứa Ứng nhìn luồng sấm sét giáng xuống lớn như ngọn núi chính của Cửu Nghi sơn, cảm xúc dâng trào, cười nói: “Trong bức thư cuối cùng của Chu lão tổ có viết, nếu hắn phi thăng, tính mạng của ta không còn gì đáng lo. Xem ra ta không phải lo chuyện tính mạng nữa rồi.”
Quả chuông cảm khái: “Người này đúng là kiêu hùng.”
Bọn họ vừa dứt lời, chỉ thấy kiếp vân trên bầu trời tiêu tán, một luồng hào quang phi thăng từ trên trời chiếu xuống, rơi vào Cửu Nghi sơn.
Ánh sáng đó thánh khiết, màu sắc lộng lẫy, ẩn chứa ảo diệu không thể diễn giải nổi, chiều rọi lên người Chu Tề Vân đang đứng trên đỉnh Cửu Nghi sơn.
Khóe miệng hắn nở nụ cười. Cuối cùng hắn đã vượt qua trận thiên kiếp phi thăng này.
Lần độ kiếp này tiêu sạch của cải mà hắn tích lũy suốt hai trăm năm, thiên tài địa bảo nhiều vô số, pháp bảo luyện khí sĩ thượng cổ đếm không xuể, còn cả máu thịt của sinh vật cổ xưa!
Ba trăm sáu mươi vị Thiên thần bảo vệ y độ kiếp, thậm chí những hóa thân thiên đạo ngồi cao chót vót này cũng bị trọng thương!
Bản thân Chu Tề Vân cũng bị thương nặng.
Bí tàng Nê Hoàn của y, chín đại động thiên rách nát tung tóe, khu vực Hi Di của hắn thủng trăm ngàn lỗ, nguyên thần của hắn cũng bị đánh tới mức suýt nữa tan nát.
Nhưng cuối cùng hắn đã thắng, cuối cùng hắn đã sống sót, cuối cùng hắn đã vượt qua trận đại kiếp này.
Lúc này, hắn rất muốn tìm người giãi bày tâm sự, tìm một người bạn tâm giao, biểu đạt khí phách trong lòng, muốn phóng thích sự sảng khoải trong lòng!
Hắn ngước mắt nhìn hào quang phi thăng từ thế giới khác hạ xuống, trước mắt đột nhiên hiện lên bóng dáng Hứa Ứng. Chu Tề Vân hạ giọng cười nói: “Chắc hắn cũng đang quan sát ta độ kiếp? Không biết vì sao ta lại muốn giãi bày tâm sự với hắn? Chẳng lẽ vì hắn cũng là người bắt rắn?”
Chẳng lẽ vì hắn cũng tới từ Linh Lăng, có quá khứ tương tự như mình?
“Có lẽ không phải.”
Hắn thầm nhủ trong lòng: “Có lẽ chỉ là tán thưởng hắn, thiếu niên xuất sắc như vậy đã rất hiếm thấy. Gặp hắn cứ như thấy bản thân mình năm xưa.”
Trên bầu trời, từng vị Thiên thần nhân lúc hào quang phi thăng hạ xuống, nhao nhao bay lên không trung, theo hào quang phi thăng trở về thế giới Thiên Đạo. Tiên giới, ở trên thế giới Thiên Đạo.
Đối với tiên giới và nhân gian, thế giới Thiên Đạo là bức tường tường chắn giữa hai nơi.
Chu Tề Vân ngước mắt nhìn lên, thân thể khổng lồ của đám Thiên thần che khuất hào quang của y, nhưng y không hề lo lắng.
“Ta tán thưởng Hứa Ứng, hóa ra chỉ là tự yêu mình.” Hắn mỉm cười, thầm nghĩ.
Thiên thần che khuất hoàn toàn hào quang phi thăng, Cửu Nghi sơn và Thập Vạn Đại Sơn xung quanh đều chìm vào bóng tối.
Đúng lúc này, một cái bóng ập vào mí mắt hắn.
Trên Vô Vọng sơn, Hứa Ứng nhìn về phía Cửu Nghi sơn. Tuy hào quang ít bị thân thể Thiên thần che khuất, khiến cho Cửu Nghi sơn chìm vào bóng tối, nhưng hào quang phi thăng vẫn chiếu qua những khe hở giữa đống thân thể khổng lồ, thi thoảng có một hai luồng sáng chiếu xuống Thập Vạn Đại Sơn.
Y còn thấy loáng thoáng, một thân thể to lớn ẩn trong bóng đêm, bay về phía Cửu Nghi sơn.
Trái tim Hứa Ứng đập kịch liệt, há to miệng, định hô cẩn thận, nhưng không thể thốt nên lời.
Quá xa, nơi này cách Cửu Nghi sơn quá xa.
Tiếng nói của y vốn không thể truyền tới nơi đó.
Trái tim y như thắt lại, trợn mắt, thậm chí phát động Thiên Nhãn, nhìn chằm chằm vào bóng tối bao phủ Cửu Nghi sơn, trong lòng thầm nhủ: “Chu Tề Vân đã không có sơ hở, đã vượt qua thiên kiếp, hắn là tiên nhân, hắn sẽ không thua...”
Y lại thấy loáng thoáng trên Cửu Nghi sơn thi thoảng lại có một hai luồng sáng yếu ớt lóe lên, như có người đang giao chiến.
“Ngài chuông! Ngoan Thất!”
Hứa Ứng lớn tiếng gọi: “Chúng ta tới Cửu Nghi sơn!”
Quả chuông và Ngoan Thất đều bị kinh động, một bay vào sau đầu Hứa Ứng, một ẩn thân trong cổ áo Hứa Ứng. Ngưu Chấn Ngưu Can cũng muốn đi theo. Hứa Ứng lắc đầu nói: “Các ngươi bảo vệ Nê Hoàn cung động thiên thật cẩn thận, chờ ta trở về!”
Hai huynh đệ cúi người nhận lệnh.
Hứa Ứng phát động kiếm khí, xoay quanh người, lập tức xé gió bay đi, lưu lại một tiếng sấm vang dội giữa không trung.
Vô Vọng sơn cách Cửu Nghi sơn hơn nghìn dặm, đoạn đường này rất nhiều nguy hiểm, trong núi non đầm lầy có những sinh vật cổ xưa ẩn nấp, không phải cường giả không thể vượt qua nổi.
Nhưng Hứa Ứng bất chấp, trực tiếp bay qua không trung.