Mỗi khi trong núi non sông ngòi có sinh vật khủng khiếp gây sóng gió định cản trở, tiếng chuông lại vang lên, ai nấy thần phục, không còn động tĩnh gì.
“A Ứng, lần này ngươi tới Cửu Nghi sơn là tự chui đầu vào lưới đấy.”
Quả chuông nhắc nhở: “Lúc nào hắn cũng có sát ý với ngươi, thậm chí còn ghen tị nhà ngươi.”
Hứa Ứng không lên tiếng, tiếp tục bay về phía Cửu Nghi sơn.
Tuy y và Chu Tề Vân có xích mích, nhưng y cảm thấy dường như đối phương coi mình là bằng hữu, hai bên trò chuyện giống như bạn bè tâm sự.
Tốc đô của y cực nhanh, vượt qua âm thanh, với tốc độ này chỉ cần hai khắc đồng hồ là y sẽ bay tới Cửu Nghi sơn.
Hai khắc đồng hồ rất ngắn, chỉ cần Chu Tề Vân cố gắng hai khắc đồng hồ, quả chuông nói không khéo có thể cứu hắn một mạng!
Khi Hứa Ứng tiếp cận Cửu Nghi sơn, thân thể khổng lồ của vị Thiên thần cuối cùng đã thông qua hào quang phi thăng trở về thế giới Thiên Đạo, hào quang chiếu xuống, khiến màn đêm trở nên mỹ lệ.
Hứa Ứng lảo đảo hạ xuống Cửu Nghi sơn, dưới cây Ngô Đồng, tu vi của y đã cạn sạch.
Dưới cây Ngô Đồng, hào quang chiếu lên người thiếu niên bạch mi.
Thiếu niên bạch mi ngồi dưới cây Ngô Đồng, mặt nhìn về hướng đông.
Phía đông, ánh mặt trời đã ló.
Hắn quay đầu lại nhìn Hứa Ứng, gương mặt mỉm cười: “Ngươi đến tiễn ta à?”
Hắn quay đầu lại nhìn sang hướng đông, bình tĩnh nói: “Trước khi hấp hối ta đã nghĩ đến ngươi, ta biết chắc chắn ngươi sẽ đến. Người bắt rắn, Hứa Ứng. Ta thua rồi!”
Hắn vẫn bình tĩnh như lúc trước, hạ giọng nói: “Ta rất muốn bất tử, rất muốn bất tử, ta không muốn từ bỏ...”
Hứa Ứng đứng sau lưng hắn, thấy sau ót hắn có vết nứt, bên trong có ánh sáng chiếu ra.
Thân thể của hắn, chỉ còn cái xác không.
Hắn quay đầu lại mỉm cười với Hứa Ứng, nụ cười mang ý cổ vũ: “Ngươi phải gian xảo hơn ta, mới sống sót được.”
Mặt trời đã mọc, tia nắng đầu tiên chiếu lên gương mặt hắn.
“Nhân gian thật tốt đẹp, ta rất muốn sống thêm kiếp nữa.” Hắn vừa cười vừa nói.
Vị đại tông sư na khí đồng tu, tập hợp năng lực hai nhà, vị na tiên đầu tiên phi thăng, cứ thế ngã xuống trước mặt Hứa Ứng, biến thành một bộ da người.
Sau lưng Hứa Ứng, chẳng biết từ lúc nào từng đệ tử Chu gia đã leo lên núi, ai cũng đầy mệt mỏi, ngỡ ngàng chứng kiến cảnh tượng này.
Cảm giác bi thương vô tận dâng lên.
Bọn họ lặng lẽ quỳ gối, cúi đầu thật sâu trên mặt đất.
Người của Chu gia vẫn chìm trong bi thương, lão tổ tông của Chu gia ngã xuống, như cây cột chống trời đột nhiên sụp đổ.
Hứa Ứng không rời khỏi mà lẳng lặng tiễn đưa người mở đường này.
Y cũng không biết mình bi thương hay giải thoát.
Chu Tề Vân đã chết, bóng tối bao phủ trên đỉnh đầu y cũng biến mất.
Con người nắm giữ vận mệnh của y, khiến y có làm cách nào cũng không thể trốn thoát, nay đã hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Tính toán cùng Chu Tề Vân khiến y phát triển thêm rất nhiều, cũng học được rất nhiều điều, tiếp cận chân tướng của thế giới này thêm một bước.
Chu Tề Vân không phải người tốt. Thế gia của hắn khiến dân chúng ở Vĩnh châu và những nơi khác phải sống khổ sở, bách tính lầm than, chịu bao đau đớn tủi nhục, số dân đen bị sưu cao thuế nặng bức tử nhiều không đếm xuể.
Hứa Ứng bị người của Chu gia ức hiếp từ nhỏ, hận nhất là người như vậy.
Y không có hảo cảm gì với toàn bộ Chu gia.
Nhưng Chu Tề Vân lại rất có sức hút, quan hệ giữa hai người vừa là thầy vừa là bạn. Hứa Ứng là thầy của Chu Tề Vân, truyền thụ cho hắn hai đại tiên pháp luyện khí sĩ. Chu Tề Vân cũng là thầy của Hứa Ứng, dạy y làm sao sinh sống trong thế gian.
Bây giờ thầy tốt bạn hiền đã ra đi, Hứa Ứng chỉ thấy trong lòng trống vắng.
“Hứa Ứng, trước khi độ kiếp, lão tổ đã để lại một bức thư cho ngươi.” Thứ sử Vĩnh châu, Chu Hành ôm cái bụng phệ khó nhọc đi tới, giao cho Hứa Ứng một bức thư.
“Người nói nếu người gặp bất trắc thì để ta đích thân đưa tới Vô Vọng sơn.”
Chu Hành sắc mặt buồn bã: “Ngươi ở đây rồi, ta không cần đi nữa. Cây đổ bầy khỉ cũng tan hoang, ha ha, chỗ dựa lớn nhất của Chu gia đã không còn, chỉ còn lại lũ khỉ. Bây giờ chạy trốn thì một số con cháu còn có thể sống sót. Nếu không trốn, chỉ e sẽ bị diệt môn diệt tộc.”
Hứa Ứng nhận lấy bức thư, lấy làm khó hiểu: “Sao Chu Thứ sử lại nói vậy?”
Chu Hành chán nản nói: “Trước kia nhà chúng ta tác oai tác quái, là vì nhà chúng ta cần cung ứng cho Chu na tiên vô địch nhân gian. Nhưng cũng chính vì tác oai tác quái nên nhà chúng ta gây ra rất nhiều thù hận. Gần đây tuy Chu gia tiêu xài vô số của cải trong lần độ kiếp này nhưng vốn liếng vẫn chưa hết, vẫn còn của cải đếm không hết. Mọi người chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nếu lão tổ tông ngã xuống thì sao. Bây giờ không thể không nghĩ tới.”
Không còn Chu Tề Vân vô địch, bảo vệ đống của cải lớn như vậy không phải chuyện may mắn gì.
Sau khi Chu Tề Vân chết, kẻ có thù với hắn, đối thủ chính trị của hắn, tất cả đều ra tay với Chu gia, cho dù không có thù cũng sẽ bỏ đá xuống giếng.
Chỉ có cách nhân lúc tin tức về cái chết của Chu Tề Vân chưa lan truyền, bỏ chạy ngay lập tức mới có hy vọng lưu giữ được một chút huyết mạch của Chu gia, không đến mức bị diệt môn diệt tộc.
Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tự giải quyết cho tốt.”
Chu Hành xua tay, nhún người nhảy xuống sườn núi, sau lưng hiện lên một con Kim Sí Đại Bằng mập mạp, bắt lấy vai hắn, vỗ cánh bay đi.
Con cháu Chu gia khác ai nấy thi triển thần thông, nhao nhao bỏ trốn.
Không bao lâu sau, trên Cửu Nghi sơn chỉ còn lại một mình Hứa Ứng.
Ngoan Thất thò đầu khỏi vai Hứa Ứng, hiện ra chân thân, dò hỏi: “A Ứng, Bạch Mi Lão Tổ viết gì trong thư?”
Hứa Ứng mở thư, câu nói đầu tiên trong thư vẫn rất quen thuộc: thấy chữ như gặp mặt. Sau đó lại là lời hàn huyên khách sáo, vừa giả tạo lại vừa chân thành.
Chu Tề Vân viết trong thư, hắn đã chuẩn bị vẹn toàn cho chuyện độ kiếp lần này, nhưng chỉ cần là người, có cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thể nào cũng có lúc sai lầm.
Hắn luôn hy vọng bản thân sẽ nhảy khỏi ràng buộc của con người, đạt tới cảnh giới không phải người, dùng lý trí tuyệt đối quan sát mỗi phán đoán của mình, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không làm được, dù thế nào vẫn có tính người sót lại.
Hắn sẽ có lúc suy nghĩ không chu toàn, sẽ có lúc mềm lòng, sẽ buồn vì con giun cái dế, lại vui vì chút tâm đắc nho nhỏ.
Hắn sẽ tán thưởng một thanh niên tuấn kiệt, cũng sẽ căm hận ghen tị một người trẻ tuổi thông minh hơn mình.
Hắn như vậy, sẽ mắc sai lầm.
Trước khi độ kiếp, hắn nâng bút viết bức thư này, luôn cảm thấy có gì đó bất an, nghĩ tới nghĩ lui, chắc vấn đề ở chủ nhân Nê Hoàn cung.
Hứa Ứng đọc tới đây, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đọc xuống dưới.
Chu Tề Vân nói, chuyện diệt trừ chủ nhân Nê Hoàn cung quá thuận lợi, nếu tất cả mọi chuyện đều là chủ nhân Nê Hoàn cung bố trí từ trước thì sao? Nếu chủ nhân Nê Hoàn cung mà hắn giết chết không phải chủ nhân Nê Hoàn cung thật sự thì sao?
Hắn chỉ là một người bắt rắn sống hơn ba trăm năm, còn tuổi thọ của đối phương có lẽ cực kỳ lâu dài.