Bí tàng Nê Hoàn của Ngoan Thất khác với bí tàng của tất cả mọi người, kể cả của Hứa Ứng.
Bí tàng Nê Hoàn của những người khác là đại na mở giúp, động thiên tầng thứ nhất không nằm trong tay mình. Hứa Ứng mở lối đi khác, dùng thân phận luyện khí sĩ thi triển kiếm khí mở Nê Hoàn động thiên tầng đầu tiên, đây là cử chỉ của tông sư.
Nhưng lần đầu tiên Ngoan Thất mở động thiên đã mở trượt, tạo thành động thiên thứ nhất. Hứa Ứng lại nâng hắn lên, điều động tất cả lực lượng của hắn và của bản thân, giúp hắn mở động thiên thứ hai.
Hai động thiên này một long một xà, long xà quấn quít, không ngờ lại mang hiệu quả kỳ diệu, tốc độ câu lấy khí trường sinh từ biển hỗn độn còn nhanh hơn cả Hứa Ứng.
Có thể nói cơ sở của Ngoan Thất đã vững chắc không gì sánh nổi, thiên hạ không tìm ra được người thứ hai!
Khuyết điểm là trong Nê Hoàn động thiên của hắn còn sót lại lực lượng của Hứa Ứng!
Hứa Ứng thấy Ngoan Thất không còn nguy hiểm tới tính mạng, thở phào nhẹ nhõm. Quả chuông rung động, giúp Ngoan Thất chỉnh lý thần thức tán loạn. Ngoan Thất tỉnh lại, không khỏi nghĩ lại mà sợ.
Nhưng xét ra thì cho dù như vậy nhưng vẫn không chết, ngược lại nhân họa đắc phúc, trong lòng hắn cũng hiểu ra đôi chút: “Chắc chắn ta là đứa con của vận mệnh, rắn cưng mà trời chọn, rắn hên tự có thiên tướng. Thế nhưng trời chọn ta làm cái gì?”
Từ đầu đến cuối hắn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
Hứa Ứng tiếp tục việc tu luyện của mình, chẳng mấy chốc đã tới cảnh giới vong ngã, không ăn không uống, không đại không tiểu, không ngủ không nghỉ, nhiều ngày liên tiếp vẫn như vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, y đã lên tới Khấu Quan kỳ tầng thứ hai, nhìn lên trên chỉ thấy nước Thiên Hà và một biển lửa giao nhau, thủy hỏa giao chiến, cực kỳ mãnh liệt, che trên bầu trời của tầng thứ ba.
Hứa Ứng định bay lên tới tầng thứ ba, nhưng lại thấy cương phong mãnh liệt, thủy hỏa xâm lấn, đẩy y rơi xuống. Hứa Ứng không nhịn được rùng mình mấy cái, chỉ cảm thấy thân thể nửa nóng nửa lạnh.
Y cố gắng chữa trị một lúc mới khôi phục bình thường, sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Con đường tu hành đúng là không thể vội vàng liều lĩnh.” Hắn thầm cảm khái.
Hứa Ứng bị cương phong trong cơ thể thổi một cái, tỉnh lại khỏi cảnh giới vong ngã, thầm nghĩ: “Ngài chuông không ở đây, nếu không có thể hỏi hắn xem từ tầng thứ nhất lên tầng thứ hai có phải dùng đại dược đột phá hay không.”
Giờ phút này y đã đột phá, vấn đề này chẳng còn quan trọng.
“Đợi lần sau đột phá thì hỏi cho rõ.”
Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy trong địa điểm phi thăng trống trơn, không chỉ Ngoan Thất và quả chuông không ở đây, ngay cả hai huynh đệ Ngưu Chấn Ngưu Can cũng không lưu lại tu luyện.
Hứa Ứng ra khỏi địa điểm phi thăng, đi tới bên ngoài, chợt nghe âm thanh va chạm giữa thần thông và na thuật, ngẩng đầu nhìn lên thấy Ngưu Chấn đang giao chiến với người khác.
Ngưu Chấn, Ngưu Can vừa đột phá Huyền Quan, từ Thải Khí kỳ lên tới Khấu Quan kỳ. Công pháp mà Hứa Ứng truyền thụ cho bọn họ còn là Thái Âm Nguyên Dục công, còn truyền cả Nguyên Dục Bát Âm cho bọn họ, không hề giấu giếm.
Hai huynh đệ bọn họ cũng không phụ kỳ vọng, nhanh chóng học tập Thái Âm Nguyên Dục công tới trình độ nhất định, lại thêm địa điểm phi thăng vốn là động thiên phúc địa, thiên địa nguyên khí dồi dào lạ thường, tu vi tiến bộ thần tốc.
Hứa Ứng giúp bọn họ loại bỏ khí tức hương hỏa, giải trừ thần tịch, không còn là thần linh cõi âm, khiến cho có một thời gian thực lực của bọn họ không bằng lúc trước. Nhưng sau những ngày tháng tu hành, thực lực của bọn họ đã quay lại đỉnh phong, thậm chí chỉ hơn chứ không kém!
Bọn họ theo Hứa Ứng tu hành, hồn phách cũng càng ngày càng mạnh mẽ, cho dù là pháp bảo cõi âm Bạch Cốt Đả Hồn tiên, bọn họ cũng có thể sử dụng.
Có điều na sư đang giao chiến với Ngưu Chấn lại có thực lực cực kỳ cao siêu. Người này còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, sau lưng lại hiện lên hai tòa động thiên.
Hai tòa động thiên đó cực kỳ đặc biệt, treo trong một khung cảnh lưu ly, hấp thu lực lượng từ khung cảnh lưu ly đó.
Hứa Ứng ồ lên một tiếng, không biết đó là bí tàng gì.
Nguyên khí của na sư trẻ tuổi mạnh mẽ dị thường, giơ tay nhấc chân là nguyên khí dâng trào như biển cả, bàn tay dịch chuyển là có dị tượng nước biển cuốn lên!
Cho dù Ngưu Chấn có chiến lực cực cao, trời sinh hiếu chiến, nhưng Bạch Cốt Đả Hồn tiên thậm chí không thể tạo được tác dụng, ngọn roi này đánh vào đâu cũng đụng phải nguyên khí của na sư trẻ tuổi, như bị điện giật, bị hất văng trở lại!
Từ rất lâu trước đây Hứa Ứng đã ý thức được điểm yếu trong sức chiến đấu của Ngưu Ma, đó là Bạch Cốt Đả Hồn tiên chỉ có thể đánh vào hồn phách, không thể đả thương thân thể. Nếu gặp kẻ địch có tu vi quá cao thì không thể đánh được đối phương.
Thậm chí cho dù tu vi của đối phương không cao nhưng cũng có thể dùng phương pháp ngươi đánh ta ta đánh ngươi để đối phó. Tuy ngươi có thể làm hồn phách của ta bị thương nhưng ta cũng có thể thi triển thần thông giết chết ngươi.
Ngưu Ma cõi âm hoành hành, là nhờ na sư không tu hồn phách, nhưng chỉ cần thấy được điểm yếu của bọn họ là có thể chiến thắng.
“Nhưng nguyên khí của người trẻ tuổi này thật quá hùng hậu.”
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, tu vi hai tầng động thiên, có thể áp đảo Ngưu Chấn, đúng là không thể coi thường!
Tuy Ngưu Chấn không học hết Nguyên Dục Bát Âm, nhưng nguyên khí đã cực kỳ hùng mạnh, lại là cảnh giới Khấu Quan kỳ. Na sư mở hai tòa động thiên vốn không phải đối thủ của hắn.
Chẳng qua Hứa Ứng còn thấy dưới đất có một đống người đang nằm, đều là na sư bị Ngưu Chấn đánh ngã.
Đám na sư này không có thân thể bất tử của Chu gia, sau khi bị thương thì trong thời gian ngắn khó mà lành được.
Ánh mắt Hứa Ứng đảo qua bọn họ, nhìn về phía sau, trong lòng hơi ngạc nhiên. Chỉ thấy trên Vô Vọng sơn có hai ba trăm na sư đi tới, đám na sư này ăn mặc chỉnh tề, còn mang theo đủ loại thần thú, chắc là yêu vương hưởng thụ hương hỏa thành thần, lại bị người ta đem ra làm thú cưỡi.
Hắn còn thấy sau lưng đám na sư này thi thoảng lại hiện lên bầu trời như lưu ly, có năm sáu tòa động thiên đâm vào trong đó, chắc là đại na.
Một khi người trẻ tuổi kia gặp bất trắc, bọn họ sẽ ra tay ứng cứu.
Đột nhiên, người trẻ tuổi kia dừng bước, thủy triều xung quanh kéo lên, theo hắn thi triển chiêu thức, bốn phía cuốn lên cơn sóng ngập trời, bao phủ Ngưu Chấn!
Hứa Ứng thầm khen: “Thần thông này không tệ!”
Người trẻ tuổi kia vận dụng thần thông, nước biển cuồn cuộn bao phủ Ngưu Chấn, mặc cho Ngưu Chấn giãy giụa cỡ nào cũng không thoát khỏi biển cả.
Chưởng lực của người trẻ tuổi kia mang theo lực lượng như biển cả dâng trào, mỗi lần đánh trúng Ngưu Chấn là lại khiến ngưu yêu chấn động tới mức tai mắt mũi miệng đầy máu.
Giọng nói của Ngoan Thất vang lên từ nơi xa xăm, cất cao giọng hô: “Dừng tay, trận này chúng ta thua!”
Người trẻ tuổi kia lại hoàn toàn không có ý dừng tay, thần thông càng ngày càng mạnh mẽ.
Đột nhiên, khí tức cực kỳ dữ tợn bộc phát, thân hình Ngoan Thất hóa lớn, hiện ra chân thân dài hai mươi trượng, phóng thích toàn bộ khí thế, quát lớn: “Chúng ta đã nhận thua, sao phải đuổi tận giết tuyệt?”
Người trẻ tuổi kia mỉm cười, thẳng tay phát động lực lượng, định cuốn cả Ngoan Thất vào trong thần thông của mình, đánh cả ngưu yêu lẫn xà yêu!
Lần này gia tộc bọn họ huy động nhân lực tới Vô Vọng sơn, không ngờ còn chưa gặp chính chủ mà đã bị ngưu yêu hạ gục hơn mười na sư, mất hết mặt mũi.
Lần này hắn ra tay chính là để vãn hồi thể diện cho gia tộc!