Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 182 - Mọi Người Đều Có Thể Diện 2

“Ầm!”

Khí thế của Ngoan Thất tỏa ra như bùng nổ, chấn động tới mức biển cả vô biên của người trẻ tuổi kia không chao đảo không ngừng, cứ như sắp sôi trào!

Người trẻ tuổi nghi hoặc không thôi, chỉ cảm thấy khí huyết của đối phương gia tăng điên cuồng, gấp mấy chục lần bản thân. Cái đuôi quét mạnh qua một cái, mặt biển do thần thông của hắn tạo thành đã bị phá tan!

Người trẻ tuổi bị phá thần thông, miệng phun máu tươi, mắt thấy thân thể khổng lồ như tường thành của xà yêu lại lao tới, không khỏi tuyệt vọng.

Nhưng ngay lúc này lại có mười na sư dồn dập lao tới, ai nấy khai mở động thiên, tất cả đồng thanh: “Yêu xà, sao dám to gan đả thương thất công tử của Bùi gia ta?”

Những na sư kia có nam có nữ, có già có trẻ, bản lĩnh cũng có cao có thấp nhưng đa số là ở hai ba tòa động thiên, tu vi thực lực hết sức tầm thường.

Động thiên của bọn họ cũng cắm rễ trong một khoảng thiên địa kỳ lạ như ngọc lưu ly, tu vi nguyên khí của họ cũng mạnh mẽ đến đáng sợ, thâm hậu hơn nhiều so với con cháu các thế gia Chu gia Quách gia mà Hứa Ứng từng gặp.

“Định bao vây ta? Không cần thể diện nữa rồi?”

Ngoan Thất nổi giận, đột nhiên toàn thân tỏa ra kiếm khí lấp lóe, chỉ trong chớp mắt vô số luồng kiếm khí đã quấn quanh người. Kiếm khí sắc bén chém ra bốn phía, liên tiếp cắt đứt nguyên thần và thần thông của hơn mười vị na sư kia.

Ngoan Thất gầm lên một tiếng, ngay khoảnh khắc sau đã hóa thành một con rắn khổng lồ dài trăm trượng, thân thể bay lên không trung, uốn lượn giữa bầu trời. Thân thể hắn mang theo từng luồng kiếm khí to như cái mâm, trông như vẩy rồng, xoạt xoạt xoạt, hào quang bắn ra bốn phía, xoay tròn theo hành động của hắn, chớp mắt đã đánh trọng thương mười tên na sư kia!

Chỉ mới chốc lát mà hơn mười na sư đã thua trận, trong lòng tuyệt vọng: “Sao con rắn này lại mạnh như vậy?”

Ngoan Thất bộc phát hung uy, đang định giết chết cả mười na sư này. Đột nhiên, một nam tử trung niên mặt mày tươi cười đang ở phía sau bỗng xuất hiện trước mặt hắn như dịch chuyển tức thời. Nam tử trung niên cười nói: “Con rắn khổng lồ mà Hứa công tử nuôi, quả thật lợi hại, đúng là thầy giỏi ắt có trò hay. Tiếp một chiêu Triều Liên Hải Bình của ta thử xem!”

Bốn tòa động thiên hiện lên sau lưng hắn, không nói năng gì đã bộc phát thần thông, sông xuân đang bình lặng, bỗng hóa thành sóng dữ cao vút tận tầng mây kéo đến chân trời!

Chiêu này đánh ra, cho dù Ngoan Thất thi triển Ba Xà chân tu, hóa thành rắn khổng lồ dài trăm trượng nhưng cũng bị thủy triều mùa xuân mênh mông bao phủ, không thể khống chế được nhấp nhô trong làn nước!

Vô số lực lượng ép tới từ bốn phương tám hướng, đó là lực lượng của thủy triều mùa xuân kết hợp với thủy triều chân trời, định ép y thành tro bụi, nhào nặn như cục đất!

Đạo tượng như vậy có thể nói là uy thế ngang thiên địa!

Nam tử trung niên thầm nghĩ: “Vừa rồi thất công tử không thể giết con trâu dại để lập uy, thôi hôm nay ta đại khai sát giới, giết chết con rắn này lập uy. Bằng không cái gã họ Hứa nhà quê ấy còn tưởng Bùi gia ta dễ ức hiếp.”

Hắn đang định lạnh lùng hạ thủ giết người, đột nhiên một bóng người chắn ngang giữa hắn và Ngoan Thất. Đó là một thiếu niên với khung xương rộng rãi, làn da ngăm đen, giơ tay tiếp lấy thần thông Triều Liên Hải Bình của hắn.

Thiếu niên kia giơ bàn tay lên, không ngờ sau lưng cũng hiện lên hai tòa động thiên, một trên một dưới, một tòa cắm vào biển hỗn độn, hấp thu lực lượng của biển hỗn độn; một tòa treo trong biển lửa, trông như vầng trăng khuyết.

Thiếu niên kia xuất chưởng đánh ra, nam tử trung niên chỉ cảm thấy hơi thở dồn dập, trước mắt hiện lên một ngọn núi độc lập, tám ngọn khác xoay chuyển xung quanh, mười vạn núi non bao bọc xung quanh, tạo thành thế trời hõm vào giữa, đất nghiêng vào trong.

Ngay khoảnh khắc thần thông của hai người va chạm, nam tử trung niên chỉ cảm thấy thần thông của bản thân bị áp đảo toàn diện, lập tức tan vỡ.

Trong chớp mắt bàn tay của hai người va chạm, chưởng lực của đối phương ép tới như dời non lấp bể, đó là lực lượng Thuần Dương, công chính ôn hòa nhưng lại bá đạo vô song, trực tiếp nghiền nát nguyên khí của hắn!

Hắn thấy năm ngón tay bên phải, mười bốn đốt ngón tay, tất cả lần lượt nổ tung, xương cốt hóa thành bột phấn.

Tiếp đó năm đoạn xương trên muốn bàn tay cũng nổ tung, một luồng lực lượng kinh khủng lan theo cánh tay phải của hắn, tập kích lên trên. Nhưng nơi nó đi qua, cơ bắp bị vặn xoắn, xương cốt dồn dập nổ tung, tạo ra từng tiếng nổ giòn giã, tiếp đó lại theo xương vai truyền tới người hắn!

Thân thể hắn lung lay kịch liệt, xương cốt toàn thân đồng thời tan vỡ!

“To gan! Dám đả thương người của Bùi gia ta!”

Đám đại na còn lại của Bùi gia vốn đang nấp trong đám người, giờ không nhịn nổi nữa nhảy thẳng tới, ai nấy triển khai toàn bộ động thiên, lao về phía Hứa Ứng!

Một quả chuông lớn đột nhiên xuất hiện, xung quanh lóng lánh bức tường ánh sáng, tạo thành một quả chuông còn hớn hơn úp ngược xuống!

Tường ánh sáng xoay tròn điên cuồng, mặc cho đám đại na thi triển thần thông tinh diệu ra sao, uy lực dũng mãnh thế nào, tất cả đều bị nghiền nát như bẻ cành khô!

Tiếng chuông vang lên, tất cả đại na của Bùi gia kéo đến đây đều hộc máu, ngã văng khắp bốn phương tám hướng!

Quả chuông đột nhiên thu bức từng ánh sáng lại, khôi phục hình thái bình thường, lơ lửng trên đỉnh đầu Hứa Ứng, từ từ chuyển động.

Trước mặt Hứa Ứng, hai chân của nam tử trung niên phát ra hai tiếng răng rắc, xương đùi gãy nát, quỳ sụp xuống đất, cố nén nỗi đau khủng khiếp do xương cốt toàn thân đứt đoạn, kinh hãi nhìn thiếu niên phía trước.

Hắn không thể tin nổi, giọng nói khàn khàn, còn có làn sương máu phun ra khỏi miệng: “Nguyên khí Thuần Dương! Ngươi luyện được nguyên khí Thuần Dương!”

Hứa Ứng sắc mặt ôn hòa, ánh mắt hiền lành, nói: “Ngươi cũng khá lắm. Ta phát hiện nguyên khí của ngươi rất tinh khiết, có lẽ từng tu luyện nguyên khí Thuần Dương. Nguyên khí của ngươi tinh thuần hơn những con cháu thế gia khác.”

Nam tử trung niên ánh mắt hoảng sợ, hắn theo tộc lão của Bùi gia tu luyện, tiếp xúc với một số bí ẩn rất tộc, trong đó có cả công pháp yêu tộc thượng cổ mà các vị trưởng lão và lão tổ đang tu luyện.

Sau này hắn mới biết cái gọi là công pháp yêu tộc chính là công pháp của luyện khí sĩ thượng cổ!

Hắn may mắn luyện thành nguyên khí Thuần Dương trong đó, tự thấy thành tựu nguyên khí vượt xa cùng thế hệ, không ngờ chỉ giao chiến với Hứa Ứng một chiêu đã bị áp đảo!

Hứa Ứng mỉm cười đề nghị: “Ta và các hạ kỳ phùng địch thủ, hôm nay chúng ta đánh một trận, coi như hòa nhé, ngươi thấy sao? Mọi người cùng lùi lại một bước, không tổn thương hòa khí. Huống chi ta cũng bị thương.”

Nam tử trung niên kêu khẽ một tiếng nghiêng người ngã gục xuống đất, ngất xỉu.

Xương cốt hắn đã vỡ vụn, nội tạng cũng bị thương, có thể gắng gượng lâu như vậy rồi mới ngất xỉu đã là không dễ dàng gì.

Hứa Ứng nói mấy câu xã giao, tự cho là thỏa đáng, quay sang nhìn Ngoan Thất.

Ngoan Thất lộ vẻ cổ vũ khen: “A Ứng, càng ngày ngươi càng có tướng khiêm tốn. Lần này ngươi trả lời như vậy, giúp đối phương giữ được thể diện mà vẫn duy trì phong độ bản thân, ai cũng vui vẻ, mọi người đều có thể diện.”

Hứa Ứng vui mừng đáp: “Ta và Nguyên huynh đệ đi cùng nhau lâu như vậy, lại được ngươi soi sáng, đương nhiên học được rất nhiều thứu.”

Lúc này lại nghe một âm thanh hùng hậu vang lên, cười ha hả nói: “Linh Lăng Hứa yêu vương, quả nhiên có chỗ hơn người. Hứa yêu vương, Bùi gia ở kinh thành, tới đây mời Hứa yêu vương vào kinh!”

Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một ông lão áo xám tinh thần sung mãn bước từ trong đám người ra. Râu tóc ông lão đã có màu trắng xám, khí tức như vực thẳm, thâm sâu khó dò.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt y đảo qua, sau lưng lão già áo xám hiện ra chín tòa động thiên, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

“Lão hủ Bùi Kính Đình, mời Hứa công tử vào kinh.” Ông lão áo xám cười nói.

Ngoan Thất thầm căng thẳng, thu nhỏ hình thể, lặng lẽ tới sau lưng Hứa Ứng nói: “Bùi gia là thế gia na pháp, hai ngàn năm qua đã xuất hiện ba mươi mốt vị tướng quân, mười bảy vị tể tướng, ba mươi tám vị thượng thư, là một trong những thế gia cổ xưa nhất.”

Bình Luận (0)
Comment