Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 183 - Biển Rộng Vô Ngần, Sóng Ngầm Cuồn Cuộn 1

Hứa Ứng cũng cực kỳ kinh ngạc, hạ giọng nói: “Những đại tướng quân, tể tướng, thượng thư này đều là na tiên à?”

Ngoan Thất lắc đầu nói: “Không biết, trong sách không nói. Có điều người khác thì không dám nói chứ lão già áo xám trước mặt chính là một vị na tiên đã tu luyện tới chín tòa động thiên! Hắn hoàn toàn không nằm trong hàng ngũ tướng quân tể tướng thượng thư. Ta nghĩ, không khéo na tiên của Bùi gia...”

Hứa Ứng kinh ngạc, một thế gia mà hai ngàn năm qua đã xuất hiện ít nhất tám mươi bảy vị na tiên, chẳng lẽ có thể bồi dưỡng na tiên hết đợt này đến đợt khác? Hay là còn nguyên nhân gì khác?

“Chẳng lẽ Bùi gia này là cả bó rau hẹ?”

Y nhớ tới chuyện na tiên khi tuổi già, trong lòng bỗng có cảm giác hoang đường,nói nhỏ: “Bùi trong Bùi gia viết thế nào?”

Ngoan Thất dùng chóp đuôi viết chữ ‘Bùi’, Hứa Ứng quan sát, đột nhiên hiểu ra: “Bên trên có chữ hẹ, hèn gì có lắm na tiên như thế.”

(Đoạn này chơi chữ, rau hẹ là cửu thái 韭菜 , họ Bùi là 裴, trên chữ “Bùi” có chữ cửu 韭 - Hứa Ứng nói cả gia tộc là đồ ăn cho luyện khí sĩ thượng cổ)

Ngoan Thất nói: “Bọn họ vừa đến núi đã tìm cớ gây sự với chúng ta, rất ương ngạnh, nói nơi này không phải đất vô chủ, mà là sản nghiệp của tổ tiên Bùi gia, sau đó còn lôi khế đất ra, con dấu vẫn còn ướt. Tiếp đó bọn họ đuổi chúng ta đi, Ngưu Can nổi giận, đánh ngã mười mấy người, Ngưu Chấn cũng bị thương. Ta yêu cầu bọn họ cử người giao chiến, quyết đấu công bằng.”

Hứa Ứng liếc mắt nhìn Bùi Kính Đình một cái, nói: “Từ đầu mục đích của bọn họ đã là ta, những chuyện khác chỉ là mượn cớ gây sự.”

Lão già áo xám thấy bọn họ thì thầm nhỏ to, không biết nói cái gì, bèn ho khan một tiếng nói: “Hứa yêu vương, Bùi gia mời công tử vào kinh, chẳng hay công tử có đồng ý hay không?”

Hứa Ứng đáp ứng rất sảng khoái: “Đồng ý. Ta có giao tình với Nguyên gia và Quách gia, đang định tới kinh thành gặp bọn họ.”

Lão già áo xám Bùi Kính Đình hơi ngạc nhiên, không ngờ y không hề phản kháng gì mà trực tiếp đáp ứng, mỉm cười nói: “Ý lão phu là Bùi gia ta muốn mời riêng công tử vào kinh, không liên quan tới những thế gia khác.”

Hứa Ứng vẫn đáp ứng rất sảng khoái, nhưng lời nói đầy ẩn ý: “Chỉ cần Bùi gia của ngươi có thể tự mình đối phó với các thế gia khác, muốn ta làm gì mà chẳng được. Nhưng, ta e Bùi gia của ngươi không gánh nổi.”

Bùi Kính Đình trong lòng nghiêm nghị, ngẫm nghĩ lại ý tứ trong lời nói của y, thầm giật mình: “Ngày ấy lão tổ của các đại thế gia đều tới Vô Vọng sơn quan sát Bạch Mi Lão Tổ độ kiếp, chỉ e họ đều nhận ra thiếu niên nuôi rắn khổng lồ này, nhưng mấy lão cáo già đó đều không có hành động gì. Theo lý mà nói, không nên như vậy.”

Trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Lần này gia chủ không đích thân tới đây mà phái ta tới, có lẽ là vì chuyện này rất nguy hiểm. Gia chủ phải nấp trong bóng tối mới có thể đảm bảo không có bất cứ sơ hở nào! Nhưng rõ ràng là ta bị gài bẫy; chẳng trách hắn là gia chủ còn ta chỉ có thể chạy việc.”

Ngoan Thất nói nhỏ: “A Ứng, chúng ta để hắn cưỡng ép tới kinh thành như vậy à?”

Hứa Ứng cười nói: “Na tiên đích thân tới mời, lại có nhiều cao thủ như vậy, chúng ta không đi không được. Hơn nữa ai cưỡng ép ai còn rất khó nói.”

Y nhìn đám na sư của Bùi gia, cảm khái: “Không biết lúc về kinh thành, những người này còn sống được bao nhiêu?”

Ngoan Thất thầm lo lắng, hỏi quả chuông: “Ngài chuông, ngươi có thể giết chết na tiên không?”

Quả chuông nói: “Gần đây ta lấy... ừm, cần cù tu luyện, thương thế đã khá hơn năm sáu phần. Nếu chỉ một na tiên thì đánh chết được, nhưng số lượng na tiên quá nhiều thì ta cũng không đánh nổi.”

“Số lượng na tiên quá nhiều?”

Ngoan Thất nghi hoặc nhìn bốn phải xung quanh, ngoài Bùi Kính Đình ra hắn không thấy na tiên nào khác, thầm nghĩ: “Na tiên mà ngài chuông nói ở đâu?”

Hứa Ứng căn dặn hai huynh đệ Ngưu Chấn Ngưu Can: “Sư phụ phải tới kinh thành một thời gian, các ngươi ở lại trông coi động phủ, mỗi ngày nhớ phải tu luyện buổi sớm, tu hành chăm chỉ. Khi ta và sư thúc của các ngươi không ở đây, các ngươi không được lười biếng. Lúc về ta sẽ kiểm tra tu vi các ngươi.”

Hai con trâu vội vàng đứng dậy, đập móng lên ngực, cúi người nói: “Xin nghe theo dạy bảo của sư tôn.”

Hứa Ứng chỉ thu dọn một ít quần áo đã phơi khô, nhét vào miệng Ngoan Thất, còn mang cả cây rìu lớn dựng ở góc tường tới, bảo Ngoan Thất há mồm ra.

Ngoan Thất giật nảy mình: “To thế này thì nhét sao được? Không khéo làm ta bị thương mất!”

Phần lưỡi của cây rìu đá đó còn cao hơn đầu Hứa Ứng, cán rìu còn dài hơn nữa, đúng là không dễ nhét vào.

Hứa Ứng nói: “Lần này chúng ta tới kinh thành, không khéo còn gặp người nhà của Viên Thiên Cương, dù sao cũng phải trả hộp kiếm cho người ta. Hơn nữa đến kinh thành không khéo còn phải chém người, không có vũ khí tiện tay làm sao được?”

Ngoan Thất đành há miệng to hết sức, Hứa Ứng nhét lưỡi búa vào bụng hắn, sắp xếp xong xuôi mới đi ra.

Hứa Ứng thu dọn ổn thỏa, mỉm cười với Bùi Kính Đình nói: “Bùi lão, mời.”

Bùi Kính Đình khách khí nói: “Hứa yêu vương, mời sang bên này, lão hủ bố trí xe mời ở dưới núi.”

Hứa Ứng đi theo hắn, quả chuông ở đằng sau cũng bay tới, chui vào trong đầu y. Ngoan Thất trườn tới, thân hình càng ngày càng nhỏ, đột nhiên tung người một cái, nhảy lên bả vai Hứa Ứng, giơ đuôi ôm lấy cổ áo y, đầu rủ xuống, quan sát kỹ lưỡng bốn phía.

Lúc này Bùi gia đã có bốn năm chúc người bị thương, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.

“Lần sau Bùi lão muốn mời, cứ nói thẳng là được.”

Hứa Ứng nói với Bùi Kính Đình: “Còn bôi ra chuyện khế đất với quyết đấu làm gì. Chúng ta là người nhà quê, ra tay không biết nặng nhẹ, vạn nhất đánh chết bọn họ lại khiến Bùi lão không vui.”

Bùi Kính Đình ậm ừ, gọi người tới nói: “Kéo Nô Nhi ra đây, chữa thương cho bọn họ.

Một lát sau, một người được khiêng tới. Hứa Ứng quan sát “Nô Nhi” này, chỉ thấy người này bụng phệ, cổ buộc xích chó, dùng móc nhọn khóa xương tỳ bà, máu me khắp người, phải bò bằng tứ chi như chó, vừa đi vừa thở hồng hộc.

Một gã con cháu Bùi gia đá “Nô Nhi” một cái, quát lớn: “Còn không mau bò dậy chữa thương cho các lão gia.”

“Nô Nhi” kia vâng lời, tập tễnh đi tới, chữa thương cho những người này.

Hứa Ứng nhấp nháy mắt, nói: “Nô Nhi kia, ngươi ngẩng đầu lên.”

Gã con cháu Bùi gia kia lại đá “Nô Nhi” một cái, quát lớn: “Hứa lão gia bảo ngươi ngẩng đầu!”

“Nô Nhi” ngẩng đầu, ánh mắt né tránh, không dám đối mặt với Hứa Ứng.

“A Ứng, là Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành!” Ngoan Thất kinh ngạc nói.

Hứa Ứng không đáp lời, “Nô Nhi” kia chính là Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành. Hứa Ứng không xa lạ gì với hắn. Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành cai quản Vĩnh châu đã nhiều năm, ăn trên ngồi trốc làm mưa làm gió, những năm qua đã gây ra vô số tội lỗi.

Dưới ách thống trị của hắn, khắp Vĩnh châu dân chúng lầm than, Hứa Ứng đã chứng kiến tất cả. Chu Tề Vân và Hứa Ứng gửi thư qua lại đều là phái hắn đưa thư.

Bây giờ hắn rơi vào kết cục làm nô lệ, khiến trong lòng Hứa Ứng cực kỳ chấn động.

“Hứa lão gia, cây đổ rồi bầy khỉ cũng tan tác.” Chu Hành như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc.

Hứa Ứng xua tay, gã con cháu Bùi gia kéo Chu Hành đi.

Bùi Kính Đình nói: “Dù sao Chu gia cũng chỉ là một thế gia non trẻ, không biết thu liễm, ỷ vào chuyện trong nhà có một lão tổ tông vô địch trần gian, hành xử tàn nhẫn dị thường, không chỉ bóc lột bách tính mà còn đối đầu với các thế gia khác. Bây giờ Bạch Mi Lão Tổ đã chết, cái đức của Chu gia không xứng với chức vị hiện tại, còn chiếm quan tước của cải, nên mới có kiếp nạn như vậy.”

Hứa Ứng đi song song với hắn nói: “Bùi gia biết Chu Tề Vân đã chết?”Bùi Kính Đình cười nói: “Người của Chu gia có hành động gì, sao mọi người lại không biết? Chu gia bỏ chạy tứ tán như châu chấu, bắt mấy người tra hỏi là biết.”

Hắn cảm khái nói: “Chu Tề Vân độ kiếp thất bại, lưu lại một luồng hào quang phi thăng, Cửu Nghi sơn đã là địa điểm phi thăng. Vì địa điểm phi thăng này, các đại thế gia đánh tới sứt đầu mẻ trán, chết mất không biết bao nhiêu người.”

Mấy ngày nay Hứa Ứng vẫn luôn tiềm tu trong địa điểm phi thăng ở Vô Vọng sơn, hoàn toàn không biết đã có nhiều chuyện như vậy diễn ra, dò hỏi: “Chẳng lẽ địa điểm phi thăng trên Cửu Nghi sơn đã rơi vào tay Bùi gia?”

Bùi Kính Đình thở dài: “Bùi gia ta cũng muốn độc chiếm địa điểm phi thăng này lắm, nhưng Thần Châu đại địa tàng long ngọa hổ, các đại thế gia đều có mấy lão già trấn thủ, không thể độc chiếm địa điểm phi thăng được. Cũng may Bùi gia ta giỏi nhất chính là hòa giải. Xin mời.”

Bọn họ đi tới chân núi, chỉ thấy dưới chân núi có một cỗ xe quý phái, kéo xe là hai con tê giác màu trắng, trên người có yêu khí nồng nặc, nhưng còn mang khí tức hương hỏa càng đậm hơn!

Tê giác trắng vốn có tuổi thọ rất cao, sau khi tu luyện thành yêu, tuổi thọ có thể lên tới một hai ngàn năm, nếu trong thời gian này lại hưởng thụ hương hỏa, trở thành yêu thần thì có thể luyện thành Kim Thân, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

“Hai con tê giác trắng này là tổ tiên ta nhận nuôi, đã một ngàn tám trăm tuổi, nếu không phải nghênh đón khách quý thì tuyệt đối không phái bọn họ tới.” Bùi Kính Đình nói.

Hứa Ứng theo hắn lên cỗ xe tê giác xa hoa, chỉ thấy dưới chân hai con tê giác có đám mây hiện ra, bước từng bước lên cao, kéo cỗ xe cưỡi mây đạp gió đi về phía đông bắc.

Bình Luận (0)
Comment