Tinh thần của Bùi Kính Đình cực kỳ căng thẳng, lúc nào cũng phải để ý động tĩnh bốn phía. Lúc đi bọn họ có hai ba trăm người, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn. Nhưng cho dù là một mình, hắn cũng phải dẫn Hứa Ứng sống sót về Thần Đô!
Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống. Đến tối thì càng khó phân biệt phương hướng, bên dưới là dãy núi mênh mông, không nhìn rõ địa hình, hắn cũng không dám đi tiếp, đành dừng lại nghỉ ngơi.
Bọn họ không tới thành thị lân cận, cũng không tìm căn miếu nào ở nhờ, chỉ tùy tiện đặt chân lên một đỉnh núi.
Hứa Ứng không hề oán hận, tự nhóm lửa nấu cơm, Ngoan Thất thì chạy đi săn, một lúc lâu sau con rắn khổng lồ này kéo một con lợn rừng to cỡ quả núi về, kinh ngạc nói: “A Ứng, heo trong núi này lớn thật!”
Bùi Kính Đình quan sát bốn phía xung quanh, trầm giọng nói: “Đây là dị chủng chạy từ vùng đất mới ra...”
Ánh mắt hắn lóe sáng, chiếu khắp bốn phía, đột nhiên xuất chưởng đánh vào khoảng không, núi rừng cách đó mười dặm nổ tung. Khóe mắt Bùi Kính Đình giật giật, bình tĩnh lại: “Hóa ra là con muỗi.”
Hứa Ứng nướng đồ ăn xong, cười nói: “Bùi lão đừng quá căng thẳng, ngồi xuống ăn cơm đã.”
Sau khi ăn xong Bùi Kính Đình lại mắt nhìn bốn phía tai nghe tám hướng, cả đêm không ngủ. Hứa Ứng thì nằm xuống là ngủ, còn làm một giấc tới tận bình binh.
Mặt trời còn chưa lên, Hứa Ứng đã rửa mặt qua loa rồi quay về phía mặt trời hấp thu khí, bắt đầu bài tu luyện buổi sáng.
Ngoan Thất cũng tới bên cạnh y, quay về phía mặt trời hít thở thổ nạp, kể cả quả chuông cũng loạng choạng bay ra ngoài, xốc lại tinh thần, hướng về mặt trời tu luyện, lúc hóa to lúc biến nhỏ.
Bùi Kính Đình thấy cảnh này, trong lòng kinh ngạc, nhưng không biết đây đã là thói quen của Hứa Ứng, sau này kết bạn với Ngoan Thất và quả chuông lại tạo thành thói quen chung của mọi người.
Ánh nắng mai quy tụ trên đỉnh đầu Hứa Ứng, tạo thành khoảng ruộng trồng đạo lớn cỡ ba bốn mẫu, sau lưng còn có hai bí tàng Nê Hoàn Giáng Cung hiện lên, theo nhịp hô hấp thổ nạp của y, hai khu ruộng trồng đạo và bí tàng cũng như đang hít thở.
“Hắn đã thống nhất hai đại bí tàng Nê Hoàn và Giáng Cung!”
Bùi Kính Đình thầm chấn động, bất giác nảy sinh lòng khâm phục đối với Hứa Ứng. “Nghe nói người này chỉ điểm Bạch Mi Lão Tổ, giúp Bạch Mi Lão Tổ na khí kiêm tu, xem ra là sự thật!”
Đột nhiên, Bùi Kính Đình lại có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một con lừa xuất hiện trên sườn núi, đang nhàn nhã gặm cỏ.
Con lừa kia như cảm nhận được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn rồi rảo bước chạy lên đỉnh núi, trốn sau lưng một thiếu niên chất phác.
Bùi Kính Đình hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên ánh sáng, cất bước đi về phía thiếu niên chất phác kia.
Theo bước chân đi ra, khí thế của hắn cũng càng ngày càng mạnh mẽ, pháp lực càng lúc càng hùng hồn!
Nước biển dâng trào dưới chân hắn, lấy hắn làm trung tâm, lan tràn khắp bốn phương tám hướng. Nhưng nước biển này không phải nước biển thật sự mà là đạo tượng mà hắn tồn tưởng, cũng là ẩn cảnh của hắn, không có độ sâu nhưng lại mang uy lực rung chuyển đất trời như biển cả!
“Chu gia và Chu gia, tuy cùng cách phát âm nhưng khác cách viết, đều là thế gia mới quật khởi, còn không bằng Chu gia của Chu Tề Vân.”
Khí thế của Bùi Kính Đình càng ngày càng mạnh mẽ, nói: “Tốt nhất Chu lão tổ đừng gây thêm phiền phức cho Chu gia. Chọc vào Bùi gia, thế gia mới nổi như như ngươi không gánh nổi đâu.”
Thiếu niên chất phác chính là lão tổ Chu gia, hắn thản nhiên nói: “Thử xem sao.”
Ngoan Thất vội vàng nói: “A Ứng! Lão già họ Bùi bị dẫn đi rồi, chúng ta chạy thôi!”
Hứa Ứng lắc đầu: “Tiếp tục tu luyện.”
Ngoan Thất không hiểu.
Quả chuông nói: “Chúng ta chạy thì chạy được đến đâu? Cho dù ngươi trốn đi đâu chăng nữa, lúc tu luyện đều tạo ra dị thượng thiên địa, chắc chắn sẽ bị tìm ra.”
Hứa Ứng nói: “Là người cầu ta, không phải ta cầu người. So với chuyện cứ bị người ta đuổi giết, chẳng bằng dứt khoát ra tay đảo ngược, nắm quyền chủ động trong tay mình. Bọn họ đâu phải Chu Tề Vân, có tư cách gì mà uy hiếp ta?”
“Làm sao nắm giữ?” Ngoan Thất hỏi.
Hứa Ứng nói: “Từ đây tới Thần Đô, ta sẽ nắm giữ.”
Y còn chưa dứt lời đã thấy một ông lão tóc trắng cưỡi lừa đi tới, dừng lại cách đó không xa. Lão già tóc trắng cười nói: “Hứa yêu vương, từ khi chia tay tới giờ vẫn khỏe chứ?”
Lão già đó chính là ông lão Chu gia tới ở nhờ trên Vô Vọng sơn, đám người Hứa Ứng còn tưởng hắn là cha của thiếu niên chất phác, không ngờ hắn mới là con trai.
Hứa Ứng khẽ gật đầu nói: “Nhờ phúc, vẫn khỏe.”
Lão già kia lên tiếng mời: “Có thể làm phiền Hứa yêu vương tới Chu gia một chuyến không?”
Hứa Ứng nghiêm mặt nói: “Mời Chu gia chủ dẫn đường.”
Lão già kia vui vẻ đáp: “Thật không dám nhận, lão tổ tông của Chu gia ta vẫn còn, ta đâu phải gia chủ. Hứa yêu vương, mời lên lừa!”
Quả chuông bay vào sau đầu Hứa Ứng, Ngoan Thất thu nhỏ hình thể, trốn dưới cổ áo Hứa Ứng. Hứa Ứng cưỡi lên lưng lừa, lão già tóc trắng đi trước dắt lừa, cười nói: “Hứa yêu vương cứ yên tâm, con lừa này tuy hơi ngốc nhưng lại chạy nhanh.”
Con lừa kia bàn chân xì khói, chạy lộc cộc một hồi, tốc độ càng lúc càng nhanh, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng.
Ngoan Thất nghi hoặc: “Chẳng phải lúc ở Vô Vọng sơn các ngươi bảo sẽ giết con lừa này ăn thịt à? Sao chưa giết?”
Con lừa kia tức giận tới mức lỗ mũi xì khói, nảy một cái, thiếu chút nữa khiến Hứa Ứng rơi xuống.
Lão già Chu gia vội vàng quất con lừa hai roi, có vậy mới khiến nó thành thật hơn một chút.
Cứ thế chạy hơn ba trăm dặm, đột nhiên phía trước có khí chân long bay lên từ trong rừng núi, chân long khổng lồ uốn lượn, không ngờ quấn quanh cả ngọn núi.
Chân long kia có vảy rồng màu xanh, như đồng thau rỉ sét, đầu rồng to lớn, hung ác dị thường, rủ xuống từ trên núi, khóe miệng còn chảy nước bọt, nhìn chằm chằm vào con lừa và lão già của Chu gia.
Cái đầu chân long cực kỳ hùng vĩ, như ngọn núi nhỏ, đột nhiên phì mũi một cái, cuồng phong gào thét, núi rừng gãy nát, cát bay đá chạy.
Con lừa tè ngay tại chỗ, lão già Chu gia cũng mặt mày trắng bệch, ngẩng đầu quan sát con chân long màu xanh này, đột nhiên hét lớn một tiếng, sau lưng hiện lên tám tòa động thiên.
“Viu! Viu! Viu!” Trên đỉnh núi đối diện, chín tòa động thiên khổng lồ lơ lửng trên trời cao, chậm rãi xoay tròn, như bóp méo thời không, khiến cho không trung cũng bắt đầu vặn vẹo.
Nếu nhìn theo tầm mắt của lão già Chu gia, sẽ thấy thiên địa phía sau ngọn núi này trở nên rất kỳ cục!
“Thánh Hoàng Lý gia, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Lão già Chu gia nói với Hứa Ứng: “Mời Hứa yêu vương xuống lừa, Chu mỗ chỉ có thể tiễn yêu vương tới đây thôi, cáo từ!”
Hứa Ứng xuống lừa, lão già của Chu gia lập tức nhảy lên lưng lừa, nhìn chằm chằm vào con Thanh Long rồi thúc lừa chạy ngược lại, vừa chạy vừa quất như điên vào mông lừa, hốt hoảng bỏ chạy.
Hứa Ứng đi thẳng về phía trước, chỉ thấy sườn núi mà con Thanh Long uốn quanh có một thiếu niên áo xanh đang nằm trên đệm cỏ ngửa mặt lên trời, hai chân vắt chéo, rung đùi đắc ý.
Hai tay hắn đặt sau đầu, mắt nhìn không trung, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó.
Hứa Ứng đi tới, thiếu niên áo vàng ưỡn người đứng dậy, cười nói: “Ta là Chiêu hoàng thúc - Lý Giới, có một số người quen cũ gọi ta là Lý hoàng thúc, đợi Hứa yêu vương ở đây, đưa Hứa yêu vương vào kinh diện thánh.”
Hứa Ứng cười nói: “Được! Từ khi từ biệt Thánh Thần hoàng đế ở Cửu Nghi sơn, ta rất muốn gặp lại người. Xin hỏi Lý hoàng thúc có xe kéo hay gì đó thay cho đi bộ không?”
Lý hoàng thúc cười ha hả, vung tay lên nói: “Đây chính là xe kéo mà thánh thượng bảo ta mang tới! Thánh thượng nói nhất định phải để Hứa yêu vương ngồi lên đây về kinh!”
Thanh Long trên đỉnh đầu hắn uốn người, nằm sấp xuống. Trên trán Thánh Long có một cái xe tù, gông cùm xiềng xích đủ cả!