Hứa Ứng không buồn để ý, leo lên đầu rồng, mở xe tù ra bước vào.
Lý hoàng thúc đi tới, cười nói: “Đắc tội!” Dứt lời mở gông cùm xiềng xích ra, khóa cổ với chân tay Hứa Ứng lại!
“Đây là bảo vật mà Thiên lao đặc chế, có thể khóa thân thể, hồn phách, phong ấn thân thể lục bí, cấm tất cả biến hóa.”
Lý hoàng thúc nói: “Tuy bệ hạ bảo ta cầm tù ngươi đưa tới Thần Đô, nhưng ta thấy ý của bệ hạ vẫn là cực kỳ coi trọng tài hoa của ngươi. Lần này tới Thần Đô, chắc chắn bệ hạ sẽ thi hành cả ân lẫn uy, sẽ không làm khó dễ ngươi nhiều.”
Hứa Ứng cười nói: “Nếu thế, ta cũng không làm khó bệ hạ.”
Lý hoàng thúc khẽ nhíu mày, Thanh Long dưới chân lập tức xuất phát, bay lên trời, uốn lượn di chuyển giữa không trung, bay về phía Thần Đô.
Chuyến này đi được hơn hai ngàn dặm, đột nhiên mặt trời trên không nghiêng sang bên, không ngờ lại có thêm một vầng mặt trời. Lý hoàng thúc thầm biết không ổn, lập tức bố trí trận địa chờ kẻ địch. Lại thấy trong mặt trời kia có xe ngựa chạy tới, đằng trước là bốn con tuấn mã cháy hừng hực, kéo một chiếc xe ngựa, phia sau xe ngựa lại kéo một vầng mặt trời!
Bốn con tuấn mã đó vừa chạy vừa lột bỏ da dẻ trên người, mọc ra vảy rồng vuốt rồng, hung ác dị thường, toàn thân tỏa ra hung khí ngập trời, khiến người ta không rét mà run!
“Long chủng đã thức tỉnh huyết mạch Thái Cổ? Thế gia tìm được bốn long chủng đã thức tỉnh huyết mạch, chắc chắn không phải thế gia bình thường!”
Lý hoàng thúc không dám thất lễ, Thanh Long đột ngột đổi hướng, nhào về phía chiếc xe ngựa kia, quát lớn: “Rốt cuộc trong xe là ai? Còn không hiện thân?”
Thanh Long và bốn con Long Mã ầm ầm va chạm, khí kình lan khắp bốn phương, xe ngựa đột nhiên nổ tung, một thân hình như thần linh khổng lồ thời Thái Cổ đứng dậy, thân thể óng ánh sắc vàng, cơ bắp cuồn cuộn như Cầu Long, vung một cây rìu lớn chặt thẳng xuống đầu Thanh Long và Lý hoàng thúc!
Lý hoàng thúc lập tức nghênh chiến, nhưng hắn vừa đỡ lấy nhát rìu thì trong mặt trời phía sau xe ngựa đã có một cây gậy lớn đâm tới, trúng ngay lồng ngực hắn.
Lý hoàng thúc hộc máu, trong lòng vừa sợ vừa giận: “Hai huynh đệ Triệu gia!”
Thanh Long bị nhát rìu của nhị đệ Triệu gia chặt đứt đầu, cả đầu rồng lẫn xe tù rơi thẳng xuống.
Lý hoàng thúc nghênh chiến cả hai huynh đệ Triệu gia, không kịp ứng cứu xe tù, thầm nghĩ trong lòng: “Lần này nguy rồi! Nếu Hứa Ứng ngã chết thì làm sao trả lời thánh thượng đây?”
Nhưng đúng lúc này, một con hạc trắng giương đôi cánh dài trăm trượng bay tới, cái mỏ nhọn xuyên qua xe tù, cướp lấy cả xe cả người.
Trên trán bạch hạc, một cô gái yêu kiều quyến rũ đứng đón gió, cười khanh khách nói: “Hứa yêu vương tới Thôi gia ta làm khách, không làm phiền chư vị!”
“Viu!”
Một luồng tiễn quang phóng tới, đâm thẳng vào mắt trái con hạc, bắn ra bên mắt phải. Con hạc trắng nổ tung, hóa thành một luồng khí huyết tan biến, ra là hình tượng của đại đạo biến thành.
Xe tù rơi xuống bên dưới, lại có một bậc thang trời đánh tới, phía xa có người khổng lồ đứng trên thang trời, giơ tay nâng trời xanh, xe từ rơi vào trời xanh mây trắng.
“Ha ha, Hứa tiểu đệ là cô gia của Quách gia ta, phải vào kinh thành thân với tiểu thư nhà ta, không nhọc lòng chư vị đưa tiễn!”
Một ông lão tóc trắng cao lớn xuất hiện, mặt che khăn đen, người khổng lồ sau lưng nâng xe tù, cùng hắn lao vun vút trên bầu trời, như con vượn linh hoạt, nhảy một cái là đi xa trăm dặm, tốc độ cực nhanh!
Đột nhiên Bùi Kính Đình máu me đầm đìa từ đâu chạy ra, lao thẳng về phía lão già cao lớn của Quách gia, quát: “Quách lão tổ, để Hứa yêu vương lại!”
Thiếu niên chất phác của Chu gia cũng lao đến quát: “Quách huynh, chẳng lẽ định ăn mảnh à?”
Lý hoàng thúc liều mình thoát khỏi huynh đệ Triệu gia, cũng nhào tới, còn cách xa đã quát: “Quách lão, ngươi là Hộ Quốc Công, định làm trái thánh chỉ hay sao?”
Lão già tóc trắng cao lớn chính là lão tổ Quách gia, nghe vậy trong lòng giật thót nhưng vẫn há miệng chửi: “Ta đã che mặt rồi mà các ngươi vẫn nhận ra à, lần này không tiện bàn giao rồi.”
Hắn vận sức ném xe tù ra ngoài, cao giọng nói: “Hứa tiểu đệ, phía trước chính là Thần Đô, vào thành nhớ báo danh hiệu Quách gia ta!”
“Viu~~ ~”
Xe tù bay vun vút trên bầu trời, xuyên qua từng dãy núi con sông hùng vĩ, xuyên qua sườn núi sơn cốc ở hai bên, lại đi qua một thác nước lớn.
Trong xe tù, Hứa Ứng chỉ thấy một thành thị nguy nga cổ xưa đập vào mí mắt.
Đó là một thành thị như tiên cung phúc địa, đủ loại bảo tháp lầu các cao vút tận tầng mây, trên bầu trời còn có rất nhiều dị tượng động thiên cùng với thần linh hùng vĩ tráng lệ.
Những thần linh đó không kém gì thần tượng khổng lồ của âm đình, khí hương hỏa dày đặc tới mức như mây mù, lại như dải băng, xuyên qua những kiến trúc của thành thị, hóa thành cầu vồng, lại hóa thành cây cầu!
Nhìn từ xa lại, người qua kẻ lại như thoi đưa, đi lại trên cầu vồng và cây cầu do khí hương hỏa biến thành.
Xe tù đập thẳng về phía thành thị. Hứa Ứng thấy vậy lập tức phất động Thái Nhất đạo dẫn công, điều động nguyên khí trong cơ thể. Gông cùm xiềng xích do Thiên Lao đặc chế có thể khóa được thân thể lục bí của y, khóa đc động thiên, còn khóa được hồn phách, nhưng lại không khóa được khu vực Hi Di trong cơ thể y.
Hứa Ứng vận sức, kéo đứt gông cùm xiềng xích trên người, xe tù chia năm xẻ bảy.
Y giơ chân giẫm lên phía trước, thang mây hiện ra. Hứa Ứng giẫm thang mây hạ xuống, tốc độ rơi càng lúc càng chậm, cuối cùng khi cách Thần Đô mười dặm thì đáp xuống đất.
Cách xa mười dặm chính là Thần Đô hương hỏa dày đặc, khí thế phi phàm, là nơi ở của Thiên tử.
Hứa Ứng đi về phía Thần Đô,của hỉ cảm thấy hai bên đường là người chết đói đầy đồng, từng thi thể bọc chiếu rơm bị ném xuống sông.
Trong con sông kia có cá lớn thành yêu, dưới bụng có bốn cái vây cá cường tráng, bò từ dưới nước lên bờ, ra sức di chuyển trên bờ, cắn lấy một thi thể rồi kéo xuống nước.
Trong nước nổi gợn sóng, cả đám ngư yêu lao tới giành ăn.
Hứa Ứng không khỏi thả chậm bước chân, men theo đường núi đi về phía trước. Chỉ thấy bên đường còn có na sư, ai nấy lén lén lút lút, lấy ra một cái hồ lô đỏ thẫm cao cỡ nửa người, đứng bên cạnh đống thi thể, miệng lẩm bẩm gì đó.
Bọn họ thấy Hứa Ứng đi tới, ai nấy im miệng, ưỡn người, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng bằng ánh mắt quỷ dị, nhưng không ai lên tiếng.
Sau khi Hứa Ứng đi qua, bọn họ lại lẩm bẩm, điều động hồ lô kia.
Hứa Ứng vận Thiên Nhãn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong hồ lô có rất nhiều khói đen bay ra, chui vào từng thi thể bên bờ sông, không ngờ bọn họ lại kéo hồn phách ra khỏi thi thể qua hai mũi!
Trong số thi thể bên bờ sông, phần nhiều còn chưa qua tuần đầu, quỷ hồn của bọn họ còn bảo vệ thi thể của mình. Ban ngày thì quỷ hồn trốn trong thi thể, tránh né ánh mặt trời.
Khí đen trong miệng hồ lô lại có thể cưỡng ép lôi kéo quỷ hồn trong thi thể mỗi người ra!
Ngay sau đó, Hứa Ứng chứng kiến những quỷ hồn kia giãy dụa, vặn vẹo, bị khí đen cuốn lấy, dồn dập rơi vào trong hồ lô đỏ thắm!
“Các ngươi làm gì vậy?” Hứa Ứng lớn tiếng quát.
Đám na sư kia vội vàng dừng tay. Một na sư cau mày nói: “Bằng hữu, đây không phải chuyện của ngươi. Chúng ta tới từ Thần Đô, đừng quản chuyện không đâu!”
Hứa Ứng lập tức hiểu ra: “Các ngươi thu thập hồn phách để chế thuốc cho các vị đại nhân trong Thần Đô?”
Đám na sư liếc mắt nhìn nhau, na sư áo đen cầm đầu nói: “Không lưu lại được rồi! Giết rồi tính!”
Bọn họ đang định động thủ, đột nhiên kiếm quang lóe lên, đám na sư còn chưa kịp phản ứng thì đã đầu một nơi thân một nẻo!
Hứa Ứng thi triển một kiếm giết liền mấy người, gương mặt hiền lành đã trở nên hung ác, cầm cái hồ lô đỏ thắm, đi về phía Thần Đô với vẻ hung thần ác sát.
“Ta mang theo lòng hướng thiện cầu học đi tới, tiếc rằng Thần Đô này chẳng giống đất lành! Ép ta phải giết người!”