Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 187 - Ta Có Một Muội Muội 1

Hứa Ứng đi tới cách Thần Đô năm dặm, chỉ thấy trên đường có mười mấy chiếc xe kéo nghênh đón, trước xô sau đẩy, chen chúc nhau trên con đường núi tới mức nước chảy không lọt. Chỉ nghe có người kêu to: “Có phải Linh Lăng Hứa công tử không? Ta phụng lệnh lão tổ Lưu gia, tới đây nghênh tiếp!”

“Ta là quản gia nội phủ của Quách gia, phụng lệnh lão thái gia tới đây đón tiếp Linh Lăng Hứa công tử!”

“Linh Lăng Hứa công tử, mới lên xe của Thôi gia ta!”

“Xe của Bùi gia, vừa nhanh vừa vững!”

Còn có thái giám đánh một chiếc xe tù đi tới, thấy những người khác kẻ thì kiệu báu xe sang, vật cưỡi thần linh, chỉ có mình đánh xe tù, ngại ngùng quá không dám mở miệng.

Hứa Ứng không leo lên xe của bất cứ thế gia nào, đi thẳng về phía Thần Đô, chắp tay nói: “Ta thích đi bộ!”

Quản gia của các đại thế gia lao nhao nhảy xuống xe, đi bộ cùng y.

Sau lưng y tạo thành một đội ngũ dài dằng dẵng, như rồng rắn lên mây.

Hứa Ứng cứ thế đi thẳng vào Thần Đô thành, không ai tra xét. Các quản gia mời hắn tới nhà mình làm khách, Hứa Ứng khéo léo từ chối tất cả, nói: “Ta có giao tình ở Thần Đô, có quen biết với Nguyên Vị Ương công tử, lần này sẽ quấy rầy hắn, ở lại Nguyên gia. Đúng rồi, có ai trong các ngươi biết cái hồ lô này là của nhà ai không?”

Y lấy cái hồ lô đỏ thắm ra.

Quản gia của Vương gia đi tới kiểm tra một lượt rồi lắc đầu nói: “Loại hồ lô này không lưu lại bất cứ ấn ký gì, khó mà nhận ra nó thuộc phủ đệ nào. Có phải Hứa công tử gặp đám người dùng hồ lô hút linh hồn ở ngoài thành?”

Hứa Ứng gật đầu nói: “Gặp vài người kỳ quái hút linh hồn ở ngoài bờ sông.”

Quản gia của Vương gia cười nói: “Có lẽ là lão nhân của phủ đệ nào luyện đan. Có một số người thích đi theo đường tà, thu thập hồn phách của người vừa chết, chế tạo linh đan cho người già, ăn vào sẽ kéo dài tuổi thọ. Hứa công tử, mời sang bên này.”

Hứa Ứng cau mày, đưa cái hồ lô đỏ thắm cho Ngoan Thất. Con rắn nhỏ bên vai y đột nhiên phình to đầu, há mồm nuốt trọn cái hồ lô đỏ thắm rồi tự thu nhỏ đầu lại.

Quản gia của các đại thế gia đi trước dẫn đường, Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy khung cảnh trong Thần Đô không giống những chỗ khác, bách tính đều giàu có, trong thành có ba bức tượng, là ba tượng Thánh lần lượt điêu khắc Văn Võ Đại Thánh hoàng đế, Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế và Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế.

Tuy ba vị hoàng đế này đã mất nhưng hương khói vẫn như mây, hết sức hưng thịnh.

Tam Thánh hoàng đế trấn áp số mệnh của Thần Đô, sau khi qua đời đã trở thành thần linh, hương hỏa của bọn họ cũng trở thành một phần giao thông trong Thần Đô.

Thần Đô có đường xe hương hỏa, đó là con đường lớn do khí hương hỏa của Tam Thánh Hoàng hình thành, lơ lửng trên bầu trời, dẫn tới hoàng thành. Thường xuyên có tuấn mã kéo cỗ xe xa hoa chạy qua.

Còn có khí hương hỏa tạo thành cầu vồng, treo trên Lạc Thủy, mọi người đi lại bên trên, như đi giữa đám mây.

Hứa Ứng nhìn ba bức tượng Thánh, dừng bước dò hỏi: “Chư vị, hồn phách của ba vị hoàng đế hưởng phúc dưới cõi âm hay đang ở trong tượng thần?”

Mọi người dồn dập lắc đầu, quản gia của Bùi gia cười nói: “Đó đâu phải chuyện mà chúng ta dám hỏi? Có điều, Tam Thánh Hoàng thường hiển thánh vào cuối năm, tượng thần sẽ sống lại. Khi có tai họa loạn lạc thì Tam Thánh Hoàng còn thức tỉnh, diệt trừ loạn đảng.”

Khí hương hỏa trên ba bức tượng Thánh này quá cường đại, trong đó khí hương hỏa của Văn Võ Đại Thánh và Tắc Thiên Đại Thánh đã tạo thành một điện thờ như ngọn lửa ở sau lưng, cao tới trăm trượng, nhưng so với thân thể thì điện thờ trăm trượng vẫn hết sức bé nhỏ.

Còn Chí Đạo Đại Thánh thì điện thờ hương hỏa lại có kích thước nhỏ hơn.

“Hứa công tử, đó là Lăng Yên các.”

Quản gia của Bùi gia chỉ theo một hướng, Hứa Ứng nhìn theo, chỉ thấy ở nơi đó có khí xanh lượn lờ, kéo thẳng tới tận trời cao, cường thịnh tới cực điểm, dưới luồng khí xanh là một căn lầu, nguy nga hùng vĩ.

“Nơi đó thờ cúng những nhân vật cường đại nhất từ xưa tới nay trong Thần triều.” Quản gia Thôi gia là một vị phu nhân xinh đẹp, giải thích cho Hứa Ứng.

Hứa Ứng chỉ về một nơi khác, nghi hoặc: “Còn ở đó thì sao?”

Mọi người thấy vậy nhìn theo hướng ngón tay Hứa Ứng, chỉ thấy một cây liễu khổng lồ, cao vút tận tầng mây. Xung quanh cây liễu không có kiến trúc gì khác, chỉ có khí đen cuồn cuộn quấn vòng quanh gốc cây, hung ác tới cực điểm, còn có thể thấy loáng thoáng không biết bao nhiêu cô hồn dã quỷ sinh hoạt trong cây liễu, ai nấy cầm theo đầu lâu của mình.

“Đó là cây Độc Liễu, là nơi chém đầu.” Quản gia của Sài gia nói.

Tới Nguyên gia phải đi qua nơi đó, Hứa Ứng đứng từ xa quan sát, dưới gốc Độc Liễu đang chặt đầu, có khoảng trăm người đang quỳ thành một hàng, Kim Ngô vệ giám sát chém đầu, dùng lệnh kỳ trấn áp tứ phương, lại dùng Càn Nguyên kỳ khóa kín bầu trời, Khôn Nguyên đỉnh phong tỏa mặt đất, tránh cho có người chạy trốn.

“Hứa công tử, bọn họ đang chém đầu người của Chu gia.”

Nữ quản gia xinh đẹp của Thôi gia cười nói: “Chém hơn mười ngày rồi, mỗi ngày đều chém khoảng trăm người. Ngài nhìn lá cờ trắng cắm đằng kia, nó dùng để thu hồn, sau này dùng hồn phách của Chu gia luyện linh đan, kéo dài tuổi thọ!”

Hứa Ứng nhìn sang, quả nhiên có một Kim Ngô vệ cắm một lá cờ màu trắng.

Y từng thấy lá cờ trắng này, khi hoàng đế lệnh cho Kim Ngô vệ giết chết đệ tử thiếu nữ Thanh, cũng có Kim Ngô vệ cắm lá cờ màu trắng.

“Sao ở đây toàn chặt đầu đàn ông thế?” Hứa Ứng dò hỏi.

“Nữ bán vào gánh hát thanh lâu, làm quan kỹ. Chu gia phạm tội mưu phản, dám to gan hành thích Thánh thượng ở Cửu Nghi sơn, không tru di cửu tộc đã là Thánh thượng từ bi rồi.”

Hứa Ứng đi tới Nguyên gia, Nguyên gia nhà cao cửa rộng, vừa nhìn đã thấy khí thế bất phàm, nhưng thế gia cổ xưa này đã suy yếu, người hầu cũng không nhiều, tới thế hệ này trong Nguyên gia cả già cả trẻ chỉ còn lại không tới mười người.

Đầy tớ canh cổng thấy có nhiều người tới cửa, cuống quít đi vào thông báo.

Một lúc sau đã nghe thấy trong phủ có người ra ngoài tiếp đón, cửa mở ra mới thấy là lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá. Sau lưng Kiêu bá là một công tử trẻ tuổi, khiêm tốn lễ phép, dáng vẻ bất phàm, chính là Nguyên Vị Ương.

“Nguyên huynh đệ,, ta tới quấy rầy.” Hứa Ứng cười nói.

Kiêu bá sầm mặt lại, đang định chặn cửa lại không cho y vào. Nguyên Vị Ương nho nhã lễ độ nói với Kiêu bá: “Hứa yêu vương từ xa tới, phía sau lại là quản gia của các phủ đệ. Nếu Nguyên gia ta không mời hắn vào thì mặt mũi biết để đâu?”

Kiêu bá bất đắc dĩ nói nhỏ: “Không tiện bàn giao với lão phu nhân.”

Nguyên Vị Ương lại cười nói: “Chỗ mẫu thượng đã có ta tới nói. Kiêu bá, đừng để khách chờ bên ngoài, mau mời vào.”

Kiêu bá đành mời Hứa Ứng vào, nữ quản gia xinh đẹp của Thôi gia cười tủm tỉm nói: “Nếu Nguyên gia không hoan nghênh, có thể tới Thôi gia ta, Thôi gia ta sân đã lớn mà giường lại mềm.”

Kiêu bá lên tiếng cáo lỗi rồi đóng cửa lại.

Lúc này Hứa Ứng mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người bồi tội với Nguyên Vị Ương, nói: “Đã gây phiền toái cho Nguyên huynh đệ rồi.”

Nguyên Vị Ương mỉm cười làm lễ mời, dẫn y vào trong Nguyên phủ, nói: “Sau khi từ biệt ở Quỷ Tử lĩnh, thấm thoát đã hai tháng trôi qua, từ khi Bạch Mi Lão Tổ độ kiếp tới giờ cũng hơn một tháng, ta đoán chắc Hứa yêu vương cũng bị người ta ép phải xuống núi, không thể không tới kinh thành một chuyến. Hai ngày trước ta còn đang nghĩ, Hứa yêu vương sẽ ứng phó cục diện này ra sao, không ngờ ngươi lại tới thật.”

Hứa Ứng kinh ngạc, cứ cảm thấy hắn không gần gũi như lúc trước mà có gì đó hơi xa lánh.

Nhưng bọn họ từ biệt đã hai tháng, có hơi xa lạ cũng phải.

Kiêu bá đi thu xếp chỗ ở cho Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương không đi theo, nói: “Ta tới báo cho mẫu thượng có bạn bè tới chơi.”

Bình Luận (0)
Comment