Kiêu bá bố trí một biệt viện cho Hứa Ứng, biệt viện khá lớn, cho dù hiu quạnh nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ; thậm chí còn có chỗ cho con rắn khổng lồ Ngoan Thất nằm phơi nắng.
Hứa Ứng bảo Ngoan Thất lấy quần áo của mình ra, sắp xếp một phen.
Ngoan Thất nói: “Hình như Nguyên Vị Ương không nhiệt tình lắm.”
Hứa Ứng cười nói: “Hai tháng không gặp, có xa lạ cũng rất bình thường.”
Không bao lâu sau, tiếng líu ríu vui vẻ của Quách Tiểu Điệp vang lên: “Họ Hứa, ngươi dám tới kinh thành thật à! To gan quá nhỉ!”
Hứa Ứng mỉm cười ra đón, chỉ thấy Quách Tiểu Điệp vẫn trang điểm như lúc trước, quần áo đổi thành màu tím hồng, áo ngực kéo cao hơn một chút, không để lộ như trước.
Quách Tiểu Điệp nhìn theo ánh mắt y, cười khanh khách nói: “Phòng ngừa chính nhân quân tử. Tránh cho chính nhân quân tử rối loạn đạo tâm, tới lúc đó bọn họ lại mắng ta mất. Ngươi lại to khỏe hơn rồi.”
Cô giơ tay đập vào ngực Hứa Ứng, thiếu chút nữa đánh bay Hứa Ứng ra ngoài, hung hăng nói: “Tiểu Thất nhà ngươi cắn tứ thúc của ta một cái, hại tứ thúc bị dì hai chặt đứt cả cánh tay! Tứ thúc vốn định nhờ hảo hữu Chu gia giúp đỡ, làm cánh tay mọc ra, ai ngờ Chu gia lại xảy ra chuyện! Bây giờ thúc ấy chỉ có một cánh tay, còn oán trách đi nhà xí cũng bất tiện!”
Cô nàng hung hăng trừng mắt một cái, Ngoan Thất run rẩy, vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa la lối: “Tứ thúc của ngươi định bóp chết A Ứng nên ta mới cắn hắn! Mụ kia, đừng có qua đây, nếu không ta phun khí độc một cái là cả nhà ngươi phải đưa tang đấy!”
Hứa Ứng xoa ngực, cười nói: “Ngươi bảo Quách tứ thúc tới gặp ta, ta nối lại giúp hắn là được.”
Lúc này Quách Tiểu Điệp mới đổi giận thành vui, nói: “Thúc ấy phụng lệnh hoàng đế đuổi giết ngươi, ta bảo thúc ấy dập đầu cáo lỗi với ngươi là được, các ngươi làm hòa đi. Vị Ương ca ca đâu?”
Một lúc lâu sau Nguyên Vị Ương mới tới, vẻ mặt lạnh nhạt, đối xử với Quách Tiểu Điệp cũng không mấy vui vẻ, chỉ điềm nhiên nói vài câu ứng phó: “Mấy hôm nay ta bận tu luyện Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng, chỉ e không thể bầu bạn với hai vị.”
Không bao lâu sau, Quách Tiểu Điệp cũng phải ra về.
Nguyên Vị Ương nói với Hứa Ứng: “Hứa yêu vương thứ lỗi, ta tu luyện công pháp tới giai đoạn mấu chốt, e là không có thời gian đi cùng ngươi.”
Hứa Ứng cười nói: “Nguyên huynh đệ cứ làm việc của mình đi.”
Nguyên Vị Ương nói: “Chúng ta là bạn bè tri kỷ, ta không thể đi cùng, trong lòng rất bất an. Nhà ta lại không nhiều người, chỉ có một muội muội, là song sinh với ta, trông giống ta tới bảy tám phần. Lần trước đã nói sẽ giới thiệu cho ngươi, giờ ngươi đã đến, thế thì mấy hôm tới ta sẽ bảo muội muội đi dạo cùng ngươi.”
Hứa Ứng nói: “Nguyên huynh đệ cứ làm việc của mình đi, ta có thể tự ra ngoài đi lại.”
Nguyên Vị Ương nghiêm mặt nói: “Đó đâu phải đạo đãi khách. muội muội của ta tên là Nguyên Như Thị, lát nữa ngươi gặp là biết.”
Hứa Ứng đành đồng ý.
Nguyên Vị Ương đi khỏi, một lúc lâu sau, có thiếu nữ xinh xắn vóc dáng thướt tha đi tới, mặc y phục màu vàng nhạt, mắt ngọc mày ngài, còn cách xa đã cười nói: “Là Hứa ca ca tới từ Linh Lăng phải không?”
Hứa Ứng nhìn lại, quả nhiên thiếu nữ này giống Nguyên Vị Ương tới tám chín phần mười, nhưng có thêm vẻ yêu kiều thanh tú của bé gái, khiến người ta bỗng thấy động tâm.
Cô gái chỉ đánh một ít phấn mỏng, trang điểm đôi chút, làn da trắng trẻo còn có chút hồng phơn phớt, có vẻ khá mịn màng.
Hứa Ứng đứng trước mặt cô, bỗng thấy ngại ngùng. Nếu là cô gái tùy tiện như Quách Tiểu Điệp thì y rất phóng khoáng; nhưng gặp một cô gái xinh xắn như vậy, lại là muội muội của hảo hữu, y cũng thấy luống cuống chân tay.
“Hứa ca ca, gia huỵnh bảo ta dẫn huynh ra ngoài đi dạo một chút.”
Thiếu nữ Nguyên Như Thị kia lại không hề ngại ngùng, kéo tay y đi ra ngoài, cười nói: “Kinh thành rất rộng lớn, có nhiều chỗ ăn chỗ chơi, chúng ta có thể đi cả ngày!”
Ngoan Thất nghe vậy vội vàng trườn tới, kêu la: “Đợi ta một chút!”
Thiếu nữ Nguyên Như Thị quay đầu lại, ánh mắt lườm sang, Ngoan Thất chợt cảm thấy thân thể phát lạnh, như rơi vào hầm băng, rùng mình mấy cái liên tục. Hắn vội vàng nói: “A Ứng, ta đi đường mệt rồi, thôi không đi đâu.”
Hứa Ứng bị Nguyên Như Thị kéo tay, lảo đảo chạy theo cô, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Nguyên phủ.
Kiêu bá từ bên ngoài trở về, thấy một cô bé kéo Hứa Ứng chạy khỏi Nguyên phủ, không khỏi kinh ngạc: “Bé gái nhà ai vậy? Trông xinh xắn thật đấy. Đợi đã....”
Lão vội vàng chạy vào Nguyên phủ, tìm kiếm Nguyên Vị Ương, có thị nữ nói: “Công tử đang bế quan tu luyện.”
Kiêu bá lao vào chỗ bế quan, chỉ còn lại một ít quần áo nam mới được thay ra, đâu còn tung tích Nguyên Vị Ương?
“Vừa tới cửa đã bị lừa gạt mất rồi?”
Kiêu bá đầu óc choáng váng: “Lần này nguy to!”
Hứa Ứng nhanh chóng đuổi theo Nguyên Như Thị, thiếu nữ kia như chim sẻ sổ lồng, vui vẻ chạy tới chạy lui, thấy đồ ăn nào ven đường phố Thần Đô là cũng muốn ăn, thấy cái gì mới lạ cũng muốn dừng lại nhìn ngó.
“Vị Ương nói để muội muội của hắn dẫn ta đi dạo, ta thấy phải là ta dẫn muội muội của hắn đi dạo mới đúng.”
Không bao lâu sau, Hứa Ứng và Nguyên Như Thị đã ôm đủ loại đồ ăn trong lòng, miệng cũng nhồm nhoàm, như con cá vàng.
Hứa Ứng không có tiền nong gì, chỉ có một cái nhẫn bạc hơn ngàn cân, mỗi lần trả tiền là lại cậy từ cái nhẫn ra tính tiền, khiến chủ quán vừa mừng vừa sợ.
“Ta dẫn huynh tới chỗ này hay lắm!” Nguyên Vị Ương kéo tay y, chạy lên đằng trước.
Hứa Ứng đành chạy theo cô, hai người xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, thi thoảng còn xen lẫn trong đám người, chui qua dưới chân cự thú.
Nguyên Như Thị chê phố xá sầm uất đông người, kéo y nhảy lên nóc nhà, hai người chạy băng băng trên nóc nhà.
Cô đột nhiên nhảy lên con đường hương hỏa dành cho xe ngựa, chạy dọc con đường.
Hứa Ứng đuổi theo cô, chỉ thấy trên con đường hương hỏa có xe kéo của quan phủ từ trong hoàng cung chạy ra, cỗ xe chạy như sấm, tốc độ cực nhanh. Thiếu nữ dẫn theo Hứa Ứng, chạy xuyên qua dòng xe, bị Kim Ngô vệ phát hiện, lập tức đuổi theo bọn họ!
Đám Kim Ngô vệ kia ai nấy đeo hộp kiếm, giơ tay vỗ một cái, kiếm khí trong hộp bay ra, đánh về phía hai người.
Nguyên Như Thị cười khanh khách, lại kéo Hứa Ứng tung người nhảy khỏi con đường hương hỏa. Kiếm khí lượn lờ quanh người cô, như đóa hoa tuyết bao phủ, quấn lấy thân hình, bay lượn dọc con đường hương hỏa.
“Muội muội của Nguyên huynh đệ cũng có tư chất không tệ!”
Hứa Ứng vội vàng ngự kiếm đuổi theo, hai người biến thành hai luồng kiếm quang bay sát con đường hương hỏa, lượn thẳng lên trên, kiếm khí của đám Kim Ngô vệ sau lưng làm sao đuổi kịp bọn họ? Chẳng mấy chốc đã mất dấu.
Sau đó không lâu, Hứa Ứng theo Nguyên Như Thị đi tới vương miện của tượng thần Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế, không ngờ nơi này cực kỳ bằng phẳng, tượng thần khổng lồ cao vút tận tầng mây, có thể quan sát toàn bộ đất đai ngàn dặm xung quanh!
Hai người giải trừ kiếm khí, ngồi xuống dưới đất. Nguyên Như Thị chống tay dưới đất, ngửa người ra sau, ngẩng đầu nhìn lên trời, hưng phấn hét lớn một tiếng, gương mặt kích động tới mức ửng hồng.
Thiếu nữ lại nhìn Hứa Ứng, chỉ thấy thiếu niên đang đặt đống đồ ăn vặt vừa mua lên trên vương miện.
Nguyên Như Thị cũng lấy đồ ăn của mình ra chia sẻ với y. Hai người ngồi trên vương miện, ngắm Thần Đô mây khói lượn lờ, tâm thần sảng khoái.
“Hứa ca ca, ngươi biết quả nho xanh này có vị gì không?” Nguyên Như Thị đảo mắt một vòng, cầm một quả nho xanh hỏi.
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Đây là quả cuối cùng, ta chưa nếm thử.”
Thiếu nữ ngậm quả nho vào miệng, đột nhiên nhào tới, đè lên người y.
Đầu óc Hứa Ứng ầm ầm chấn động, cảm thấy quả nho xanh kia được đút vào miệng mình, mang theo vị ngọt dịu dàng.