Hứa Ứng ngây ngẩn, trong đầu như có sóng to gió lớn nổi lên cuồn cuộn, không ngừng đội thẳng vào đầu óc mình, khiến y không thể nghĩ sang chuyện khác.
Y cảm thấy thần thức hoạt bát chưa từng có, cơ thể căng thẳng, hít thở gấp gáp, làn da run rẩy, đầu óc cũng như bị kéo căng.
Y mở mắt ra, nhìn thiếu nữ đang kề sát mình, chỉ thấy cô đang nhắm hai mắt, hai hàng mi dài rung rung, gương mặt đã đỏ ửng từ lúc nào chẳng hay.
Đột nhiên thiếu nữ kia lén lút mở một con mắt, hai người nhìn nhau. Gương mặt Hứa Ứng lập tức đỏ bừng, cảm thấy như mình vừa phạm sai lầm.
Nguyên Như Thị cũng đỏ mặt, quay đầu nhìn sang nơi khác, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Bình thường ta không thế này đâu, hơn nữa chúng ta mới quen biết một ngày. Nhưng gặp được huynh, không biết vì sao ta lại cảm thấy như đã quen từ lâu, chẳng khác nào đã biết cả ngàn vạn kiếp.”
Hứa Ứng nói: “Bình thường ta cũng không như vậy... chưa bao giờ như vậy. Trái tim ta đang đập loạn nhịp, cứ thình thịch liên hồi.”
“Cảm giác thế nào?” Nguyên Như Thị quay đầu lại, ánh mắt long lanh nhìn y.
Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngọt, mềm mại, ấm ấm mềm mềm, còn có một hương thơm. Chắc là hương của hoa anh đào.”
Nguyên Như Thị mặt mày hớn hở: “Ta đang hỏi vị nho xanh cơ mà, có phải hỏi vị môi ta đâu. Đầu xuân ta hái chút hoa anh đào, lén lút làm thành son, bôi lên môi, khá dễ chịu. Quả nhiên huynh rất thích!”
Hứa Ứng đỏ mặt nói: “Nho xanh rất ngọt, còn có chút vị chua, vừa vặn. Như Thị muội muội, chúng ta làm vậy có phải có lỗi với ca ca của muội không? Dù sao nàng cũng là muội muội của hắn, sao ta có thể...”
Cả đôi mắt lẫn hàng mi của Nguyên Như Thị cùng mỉm cười: “Huynh có muốn nếm thử nữa không?”
Hứa Ứng nói: “Nhưng chúng ta hết nho xanh rồi...”
Nguyên Như Thị nhắm mắt lại hôn tới, lúc này Hứa Ứng mới biết cô không nói tới nho xanh mà là vị son. Một lúc lâu sau hai bờ môi mới tách ra.
Hứa Ứng còn đang nếm xem son có vị gì, Nguyên Như Thị đã đẩy y ra nói: “Ta phải về đây, đi lâu quá thì mẫu thượng sẽ trách ta. Chuyện hôm nay...”
Gương mặt cô đỏ bừng lên: “Huynh không được nói với người khác đâu đấy, đặc biệt là gia huynh, gia huynh đối xử với ta rất nghiêm! Huynh nhất định phải giấu huynh ấy! Huynh mà giấu thì ta sẽ, ta sẽ...”
Cô níu góc áo, ngại ngùng nói: “Ngày mai ta sẽ đem son mới tới cho huynh nếm thử!”
Nói xong cô tung người nhảy lên, hóa thành kiếm quang bay đi rất xa, như đang chạy trốn.
Thiếu niên ngồi trên vương miện, nắng chiều rực rỡ treo trên không trung, chiếu đỏ gương mặt thiếu niên.
Một lúc lâu sau Hứa Ứng vẫn chưa khôi phục tinh thần, nghĩ tới chuyện phải giấu giếm Nguyên Vị Ương, cùng muội muội của hắn là Nguyên Như Thị thưởng thức vị son môi, trong lòng y vừa thấy áy náy với Nguyên Vị Ương, lại vừa thấy phấn khích.
“A Ứng, trời sắp tối rồi, phải về thôi.” Giọng nói lão luyện của quả chuông vang lên, Hứa Ứng nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, kinh ngạc nói: “Ngài chuông, sao ngươi cũng ở đây?”
Quả chuông bay từ sau đầu y ra, lười biếng nói: “Thế nào là sao ta cũng ở đây? Lúc nào ta chẳng ở. Ngươi quên à, ngươi và Tiểu Thất đã bàn bạc, một ba năm thì lấy của ngươi, hai bốn sáu thì lấy của hắn. Hôm nay là mười lăm, ta lấy của ngươi.”
Gương mặt Hứa Ứng càng bị nắng chiều chiếu đỏ hơn, lúng túng nói: “Chuyện hôm nay, ngài chuông đừng nói với Nguyên Vị Ương.”
Quả chuông chẳng buồn để ý nói: “Ngài chuông này có chuyện gì mà chưa nhìn thấy? Ngài chuông đây bị treo trong miếu hoang ba ngàn năm, đừng nói mấy đứa trẻ nhà ngươi chàng chàng thiếp thiếp, cho dù chuyện kịch liệt hơn thì chuông đây cũng thấy rồi. Các ngươi chỉ chạm môi thôi, A Ứng!”
Nó nói rất thành khẩn: “Ta luôn dặn dò ngươi, phải lập đạo tượng trong hư không để ổn định thần thức. Vừa rồi ta phát hiện ngươi chỉ coi câu này là gió thoảng bên tai, chưa luyện thành. Lúc nãy thần thức của ngươi như mở nồi, thiếu chút nữa là luộc đầu óc ngươi thành cháo não. Lần sau các ngươi chạm môi, ngươi muốn tồn tưởng thì tồn tưởng ta. Một tiếng chuông vang, bảo đảm trong lòng ngươi lặng như mặt nước.”
Hứa Ứng thầm suy nghĩ, hình như mình rất thích cảm giác thần thức sục sôi, cho nên không để trong lòng.
Y nhảy từ trên bức tượng xuống, phát động kiếm khí dán sát bóng râm, tránh kinh động tới người khác. Một lát sau, Hứa Ứng hạ xuống đất, trở về Nguyên Phủ.
Nguyên Vị Ương ra đón, áy náy nói: “Xá muội bỏ rơi ngươi mà tự chạy về trước, ta đã khiển trách con bé, bảo nó đi hối lỗi, không cho ăn bữa tối. Hứa yêu vương vào rửa mặt đi, buổi tối chúng ta dùng chút cơm nhạt.”
Hứa Ứng nói: “Như Thị muội muội rất tốt, ngươi đừng trách phạt cô ấy, là ta muốn ở lại bên ngoài thêm một chút nên bảo cô ấy về trước.”
Nguyên Vị Ương nghiêm mặt nói: “Nguyên gia không thể để mất quy củ, việc gì nên phạt thì vẫn phải phạt.”
Đúng lúc này có người gõ cửa, Kiêu bá ra ngoài xem thử, một lúc lâu sau mới chạy về nói: “Là Bùi Kính Đình của Bùi gia, tới mời Hứa công tử đi dự tiệc.”
Hứa Ứng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nguyên huynh đệ, Bùi lão đưa ta đi cả chặng đường dài, Bùi gia cũng thương vong nặng nề, chỉ còn lại một mình hắn. Hắn dùng thịnh tình mời ta, nếu ta không đi, chỉ e không ổn.”
Nguyên Vị Ương nói: “Dọc đường ngươi tới đây, chỉ e các đại thế gia đều phát động. Danh tiếng Hứa Ứng ngươi đã tới mức không ai không biết không người không hiểu. Lần này đi dự tiệc chắc không có gì đáng lo, Bùi gia là thế gia thiên cổ, chắc sẽ không làm khó, cũng không dám kiếm chuyện.”
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Ta cũng đang có ý đó.”
Y gọi Ngoan Thất, ra khỏi Nguyên Phủ, chỉ thấy Bùi Kính Đình đang đợi ở bên ngoài, đi theo là một cỗ xe sang trọng khác, có hai con hươu rực rỡ sắc màu kéo xe.
“Hứa công tử, mời.” Bùi Kính Đình đứng bên cạnh xe, giơ tay mời.
Hứa Ứng khẽ mỉm cười, leo lên xe. Bùi Kính Đình cũng lên xe hươu, hai người ngồi xuống trong xe. Bùi Kính Đình cảm khái nói: “Ta bị gia huynh gài bẫy. Gia huynh biết ta không phục hắn làm Giáng Cung, ngấm ngầm nâng đỡ thế lực của bản thân trong Bùi gia, vì vậy phái ta tới đón Hứa công tử, mượn cơ hội diệt trừ bộ hạ của ta, khiến cho ta không dám có ý đồ gì nữa.”
Lần này hắn tới “mời” Hứa Ứng, mang theo hai ba trăm người, đều là thân tín của hắn trong Bùi gia, không ngờ dọc đường đi tổn thất không còn một mống, bản thân hắn cũng suýt chút nữa mất mạng trên đường.
Hứa Ứng hỏi: “Tranh đấu trong nội bộ thế gia kịch liệt tới vậy à?”
Bùi Kính Đình nói: “Còn quyết liệt hơn bên ngoài cả trăm lần, có thể nói là sinh tử tồn vong. Sau bài học lần này, ta sẽ không có ý đồ chống đối lại gia huynh nữa. Vì vậy gia huynh lại bảo ta tới nghênh đón Hứa công tử.”
Hứa Ứng nói: “Không cần ra tay cũng gạt bỏ được cánh chim của ngươi, thậm chí hắn muốn diệt trừ ngươi cũng không cần đích thân động thủ. Nhân vật này đúng là rất lợi hại.”
Bùi Kính Đình nói: “Hắn là tể tướng đương triều của thiên tử, đương nhiên tâm cơ thâm sâu.”
Chẳng bao lâu sau đã tới Bùi phủ. Bùi phủ đã bố trí xong xuôi tiệc rượu tại Yên Vũ lâu, xếp từng chiếc bàn dài, quả tươi, mứt ngọt, món lạnh, món nóng, món chính, món tươi, sơn hào hải vị, có tới hơn trăm món ăn.
Lại có hơn mười nha hoàn thị nữ đứng bên, chuẩn bị phục vụ bất cứ lúc nào, nhưng trong bữa tiệc không còn ai khác.