Xe kéo của Bùi gia chạy trên con đường do khí hương hỏa tạo thành, đi về phía Quách phủ. Đột nhiên Hứa Ứng chứng kiến có một thân hình cao lớn từ trên trời giáng xuống, đáp tới trước xe kéo. Đó là một nho sĩ cao tuổi, mang theo chính khí lẫm liệt.
“Ta đã thấy hắn trong cấm địa của Bùi gia!” Trong lòng Hứa Ứng hơi động.
Trong từng động thiên của Bùi gia an táng các vị na tiên Bùi gia chỉ còn lại bộ da, bao gồm cả một vị nho sĩ cao tuổi. Hắn còn chưa bị ăn sạch, chỉ bị móc hết lục phủ ngũ tạng.
Nhưng bí tàng Ngọc Trì nằm vị trí ba tấc dưới rốn, tu vi trên người cao thủ Bùi gia đều nằm trong bí tàng Ngọc Trì. Bị móc hết lục phủ ngũ tạng, tu vi trên người cũng tan thành mây khói.
Huống chi thần hồn của vị na tiên họ Bùi này cũng bị nuốt mất, thứ đang điều khiển thân thể chỉ là một luồng tàn nhiệm.
Đột nhiên lại có từng thân hình cường đại từ trên trời giáng xuống, đáp lên con đường, chạy song song với cỗ xe.
“Na tiên hiện thế!”
Phia xa có người la ó: “Là các thế hệ na tiên của Bùi gia tái hiện đương gian!”
Từng bóng người từ trên trời giáng xuống chính là na tiên các thế hệ của Bùi gia. Bùi gia tuyên bố với bên ngoài là na tiên trong gia tộc ẩn cảnh ẩn hóa, tồn tại cùng thế giới, làm một lão thần tiên hạnh phúc tiêu dao trong địa ẩn cảnh của mình.
Nhưng thực tế là lúc tuổi già bọn họ gặp bất trắc, ai nấy chết trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình, bị nuốt sạch máu thịt xương cốt, chỉ còn lại bộ da.
Bây giờ những bộ da trong cấm địa của Bùi gia lại bay ra, xuất hiện trên đường lớn.
Tuy bọn họ chỉ còn bộ da nhưng vẫn mang phong thái khí chất của na tiên, đặc biệt là khí thế như trung tâm của thiên địa, khiến bầu trời trên Thần Đô cũng rung chuyển!
Luồng khí thế này lập tức khiến Kim Ngô vệ và những người khác chú ý tới, dồn dập nhìn sang phía này.
Những na tiên khác trong Bùi gia bay tới, bảo vệ hai bên cỗ xe, dần dà, số lượng na tiên xung quanh cỗ xe đã lên tới hơn trăm.
“Lần này tới Quách phủ, tuy không xa nhưng e là rất hiểm trở.”
Bùi Độ sắc mặt lạnh nhạt nói: “Một mình ta khó mà đối phó được vòng vây của các thế gia khác, vì vậy không thể cho bọn họ bất cứ cơ hội nào. Thân là gia chủ, ta có tư cách điều động tàn linh của liệt tổ liệt tông.”
Hứa Ứng nhìn những bóng người đỉnh thiên lập địa bên ngoài, trong lòng cực kỳ chấn động. Đây là một thế gia cổ xưa có lịch sử hơn hai nghìn năm, khi họ phơi bày nội tình, toàn bộ thế giới đều chấn động!
Hơn một trăm vị na tiên, cho dù bọn họ đã chết nhưng ẩn cảnh bồng bềnh trên không trung, trấn áp tất cả những kẻ có ý đồ xấu.
Thân tử hồn diệt, đạo khí trường tồn!
Hứa Ứng thu ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Bùi Độ: “Cám ơn.”
Bùi Độ khẽ mỉm cười nói: “Không cần cám ơn ta. Tai họa này là do Bùi gia ta quản giáo không nghiêm, đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Ta chỉ có thể hộ tống ngươi trên quãng đường này, còn có bảo vệ được tính mạng của ngươi hay không, còn phải gặp Quách gia. Lần này, chỉ e sẽ liên lụy tới Quách gia.”
Hơn một trăm na tiên hộ giá, khiến toàn bộ Thần Đô chấn động, cho dù hoàng đế đi tuần cũng không có số lượng khổng lồ như vậy!
Mọi người lao nhao suy đoán rốt cuộc ở trong xe là vị đại nhân nào. Nhưng ai mà ngờ nổi, trong xe chỉ là một người bắt rắn tới từ nông thôn Linh Lăng?
Nhưng cũng có người đoán ra ai ở trong xe, chỉ có điều thanh thế của Bùi gia quá lớn, ngay cả na tiên ẩn cư tị thế trong truyền thuyết mà cũng phát động, đương nhiên không ai dám ra tay.
Cuối cùng, chiếc xe được hơn trăm vị na tiên bảo vệ đi tới Quách phủ. Quách phủ đã nhận được tin, mở cửa từ trước. Bùi Độ không xuống xe, trực tiếp đánh xe đi vào trong phủ. Chiếc xe này chạy thẳng tới sân sau của Quách phủ rồi mới dừng lại.
Vị lão tổ Quách gia mái tóc bạc trắng giải tán đám người, cho dù là Quách Tiểu Điệp tới góp chuyện và Quách Dược bị cụt một tay cũng bị đuổi ra ngoài.
Cửa xe bật mở, Bùi Độ bước ra, đi tới bên cạnh lão tổ Quách gia.
Lão tổ Quách gia thở dài, oán hận nói: “Ta vừa nhận được tin, định tối nay sẽ tới Nguyên gia ăn thịt người, ngươi lại đưa luôn người sang đây. Chẳng lẽ ngươi không thể chờ một đêm, đợi ta nếm xong rồi mới nói à?”
Trong xe, Hứa Ứng và Ngoan Thất nghe vậy quay sang nhìn nhau.
Ngoan Thất an ủi: “A Ứng yên tâm, lão gia tử của Quách gia nói định ăn thịt người chắc chắn là không phải chỉ ngươi. Nhất định là hương vị những người khác trong Nguyên gia cũng rất ngon!”
Tuy nói vậy nhưng bản thân hắn cũng không tin.
Giọng nói của lão tổ Quách gia lại vang lên: “Ngươi ăn chưa?”
Bùi Độ nói: “Thiếu chút nữa thì ăn, may là nhịn được.”
Lão tổ Quách gia nói nhỏ: “Sao ngươi nhịn được? Đổi lại là ta chắc chắn không nhịn được, nhất định phải nếm thử. Đúng rồi, ngươi đưa tới chỗ của ta, chẳng lẽ là để ta được trường sinh bất lão? Tối nay ta sẽ đem hấp rồi ăn, nồi nhà ta rất lớn, lồng hấp nhét được hai ba người. Tối nay đừng đi, ở lại ăn.”
Bùi Độ nói: “Huynh trưởng nói đùa rồi. Người ta đối xử chân thành với ta, sao ta lại báo đáp bằng lòng dạ tiểu nhân được? Hoàng tử Lý Chiếu Lâu chết trong phủ của ta, tốt nhất ta nên đích thân vào hoàng cung một chuyến, nói rõ ràng. Ta vào trong cung, e là không ra nổi, nơi này chỉ có thể nhờ huynh trưởng chống đỡ.”
Lão tổ Quách gia thở dài: “Ta đành hưởng thụ một mình vậy. Ngươi cũng biết đấy, tuổi tác của ta còn lớn hơn ngươi, hơn nữa lại có bụng dạ tiểu nhân, cho nên lão ca ca không đợi ngươi đâu, sẽ thưởng thức trước.”
Bùi Độ lấy quyển <> ra, giao cho lão tổ Quách gia, nói: “Quyển kinh thư này cho ta hy vọng sống sót. Không chừng na tiên có thể trường sinh tại nhân gian thật, không cần lo bất trắc lúc tuổi già. Ngươi muốn bụng dạ gì thì đọc trước đã rồi hãng tính.”
Lão tổ Quách gia đọc một lát rồi nói: “Chép cho ta một bản.”
Bùi Độ cười nói: “Để lại chỗ ngươi là được. Huống chi người cũng ở chỗ ngươi, Quách trộm mộ nhà ngươi còn có suy nghĩ gì thì cứ hỏi thẳng người ta là được. Huynh trưởng, ta giao người cho ngươi, là còn sống.”
Lão tổ Quách gia thở dài: “Rất khó sống qua tối nay.”
Bùi Độ im lặng trong phút chốc rồi nói: “Nếu ngươi không chịu nổi nữa thì đưa ra ngoài, đừng đánh mất cả tính mạng bản thân!”
Lão tổ Quách gia nói: “Bây giờ giá trị giải mã yêu pháp của hắn kém xa giá trị xác thịt của hắn. Số người đang nhìn chằm chằm vào máu thịt trên người hắn còn nhiều hơn yêu quái trong con sông bao quanh thành. Muốn đưa hắn đi an toàn, khó.”
Bùi Độ bước đi, cười nói: “Ngươi nhận lợi ích từ chỗ người ta, lại được ta nhờ vả, bây giờ ngươi dùng lòng dạ tiểu nhân hay bụng dạ quân tử, chỉ xem bản thân huynh trưởng.”
Lão tổ Quách gia dựng râu trừng mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe, thở dài một tiếng.
“Hấp hay kho đây?” Hắn hạ giọng nói.
Hứa Ứng ho khan một tiếng nói: “Ta nghe thấy đấy.”
Lão tổ Quách gia tức giận nói: “Nghe thấy thì không được ăn à? Có lý nào lại vậy? So với chuyện tối nay người khác bắt được rồi chia nhỏ ra ăn, chẳng thà để ta nếm trước! Thằng nhóc thối tha kia, ngươi muốn chết như thế nào?”
Hứa Ứng ra khỏi xe kéo, lão tổ Quách gia vội vàng giơ ống tay lên che mặt mình, chạy ra ngoài như đang bỏ trốn, vừa chạy vừa la lối: “Ngươi đừng đi ra! Thấy ngươi là ta thèm nhỏ dãi, bụng sôi ùng ục rồi đây này!”
Hứa Ứng thoáng chút lo lắng, hạ giọng nói: “Bùi tể tướng để ta lại Quách gia, rốt cuộc có đáng tin cậy hay không?”
Lão tổ Quách gia chạy mất tăm, một lúc lâu sau vẫn không có ai bước vào khoảng sân này. Bùi Độ cũng đi khỏi, nhưng vẫn để hơn một trăm vị lão tổ Bùi gia ở lại đây. Hơn một trăm na tiên Bùi gia đứng khắp các ngóc ngách trong sân, bảo vệ Hứa Ứng hết lòng.
Tuy bọn họ chỉ còn lớp da nhưng dù sao cũng là na tiên, mỗi người đều cường đại hơn quỷ na tiên Trần Miên Trúc!