Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 198 - Thân Tử Hồn Diệt, Đạo Khí Trường Tồn 2

Hứa Ứng bèn đi lại bốn phía xung quanh, quan sát phong cảnh. Đang ngồi chơi trong căn đình nghỉ chân thì nghe có tiếng người vọng lại, nói: “Dập đầu một cái, mọc một cánh tay. Tứ thúc, thúc được lợi lớn rồi.”

Giọng nói của Quách Dược cũng vang lên, tức tối nói: “Ta thà đứt một cánh tay còn hơn dập đầu xin lỗi hắn!”

Quách Tiểu Điệp nói: “Cái tính bướng bỉnh của thúc là học của ai? Lát nữa ta đập đầu hay thúc, thúc đứng bên cạnh nói xin lỗi là được.”

“Ta không làm!”

“Thân thể da tóc là của cha mẹ ban cho, thân thể thúc đã thiếu hụt, tức là thúc bất hiếu! Tứ thúc, để ta bảo dì hai đánh thúc!” Hai người vừa nói vừa đi về phía này. Quách Tiểu Điệp đứng từ xa thấy Hứa Ứng trong căn đình, nhanh chân chạy tới, cúi người định quỳ gối dập đầu.

Nhưng cô còn chưa kịp quỳ xuống thì đã thấy Quách Dược lao tới, quỳ sụp xuống đất dập đầu với Hứa Ứng la lớn: “Đại trượng phu sống trên đời, lý nào lại để cháu gái dập đầu thay? Đồn ra ngoài chỉ tổ bị người khác nhạo báng, chẳng thà ta tự làm! Hứa yêu vương, ta định bóp chết ngươi, ta sai rồi, ngươi độ lượng, đừng so đo với ta!”

Hứa Ứng vội vàng đỡ hắn dậy, cười nói: “Ngươi là tứ thúc của Tiểu Điệp thì cũng là tứ thúc của ta, lý nào lại quỳ lạy ta? Huống chi lúc đó là chiến trường, không xét đúng sai, mọi người liều mạng mà thôi.”

Quách Dược thuận thế đứng dậy.

Quách Tiểu Điệp vội vàng nói: “Cánh tay của tứ thúc thì sao?”

Đây là lần đầu tiên Hứa Ứng tái tạo tứ chi cho người khác, không biết có làm được hay không. Y thử điều động trường sinh khí của bí tàng Nê Hoàn, chậm rãi truyền vào cơ thể Quách Dược.

Mọi chuyện còn thuận lợi hơn tưởng tượng của y, không cần y làm gì cả, chỗ tay cụt của Quách Dược tự có máu thịt sinh trưởng, xương cốt đâm chồi, dây thần kinh cũng không ngừng kéo dài về phía trước.

Không bao lâu sau, một cánh tay hoàn toàn mới đã mọc ra.

Quách Dược thán phục: “Bí tàng Nê Hoàn đúng là thân thể bất tử. Cám ơn Hứa yêu vương đã không tính toán hiềm khích lúc trước.”

Hứa Ứng cười nói: “Chỉ là chuyện cỏn con thôi.”

Quách Tiểu Điệp nói: “Với ngươi là chuyện cỏn con, với hắn lại là cứu mạng. Hắn đi nhà xí mà còn phải nhờ người vịn, lúc khoái hoạt với dì hai cũng bất tiện, còn phải nhờ tiểu thiếp đẩy giúp. Lúc đi ngang qua ta nghe rõ rành rành!”

Gió lạnh thổi qua, xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.

Quách Dược hoảng hốt nói: “Ta đột nhiên nhớ ra mình còn có việc, đi trước một bước! Hứa huynh đệ, đã là kết giao bằng tính mạng thì không cần phải nói nhiều, có việc gì cứ bảo một câu!”

Hắn vội vội vàng vàng bỏ trốn, không dám dừng lại chút nào, tránh cho Quách Tiểu Điệp lại gợi ra chuyện gì.

Hứa Ứng đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, cảm khái: “Mấy ngày qua đúng là làm khó hắn.”

Quách Tiểu Điệp nhìn y từ trên xuống dưới, hiếu kỳ nói: “Bên ngoài đang đồn đại ăn thịt ngươi sẽ trường sinh, có thật không?”

Cô nhắc tới việc này, Ngoan Thất cũng phấn khích, lập tức trườn từ trong cổ áo Hứa Ứng ra, rơi xuống đất hóa thành con rắn lớn, nói: “Ta cũng đang định kiểm tra!”

Quách Tiểu Điệp nhìn thẳng vào mắt hắn, thần giao cách cảm, cả hai đồng thời quay sang Hứa Ứng.

Hứa Ứng cẩn thận nói: “Nếu ăn thịt của ta là được trường sinh, chỉ e đã có không biết bao nhiêu người nếm thử. Nếu bọn họ trường sinh thế chẳng phải ăn thịt bọn họ cũng trường sinh? Cứ ăn đi ăn lại như vậy, chẳng hóa ra trên đời này đâu đâu cũng có người trường sinh?”

“Ừ, ngươi nói rất có lý.” Đôi mắt cả hai vẫn sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng.

Hứa Ứng thầm chột dạ, chỉ lo ngay khoảnh khắc sau bọn họ sẽ nhào tới ăn thịt mình.

“Ta đang ở Quách phủ, lại có bao nhiêu na tiên bảo vệ, chắc không đáng lo.”

Hứa Ứng an tâm, quan sát tỉ mỉ bí tàng Ngọc Trì của mình.

Khi tới cấm địa của Bùi gia, y đã tìm ra vị trí bí tàng Ngọc Trì của mình. Bí tàng này nắm dưới rốn ba tấc, trong khu vực Hi Di, nhưng nếu không có ai chỉ điểm hoặc không kích hoạt năng lượng thần bí, rất khó xác định vị trí chính xác của bí tàng này.

Nguyên khí của y lơ lửng giữa không trung, đối với nguyên khí thì không trung là một biển khí, còn bên dưới biển khí này là một cái ao ngọc, chính là bí tàng ẩn chứa nguyên khí vô cùng vô tận!

Hứa Ứng đã cực kỳ quen thuộc với khu vực Hi Di của bản thân, nhưng đây là lần đầu tiên y chú ý tới Ngọc Trì nằm trên đại lục này. Ngọc Trì này sâu không lường được, khi nhìn vào trong sẽ thấy quang cảnh như trong cấm địa của Bùi gia.

Trong ao như có một thế giới khác làm bằng ngọc, khiến người ta mê mẩn.

Hứa Ứng ngồi xuống, ổn định tâm thần, hai lòng bàn tay hướng lên, đặt trên đầu gối, bất tri bất giác điều động thần thông giáng thiên kiếp, thi triển trong khu vực Hi Di, đánh về phía cái ao ngọc kia!

Sấm sét vang dội, kiếp quang trút xuống, thần thông của y xuyên qua Ngọc Trì, hình thành động thiên đầu tiên của Ngọc Trì!

Động thiên này vừa được đả thông, Hứa Ứng chỉ cảm thấy nguyên khí từ một thời không khác ùn ùn kéo tới, khiến tu vi của y không ngừng tăng cường!

Thần thức của y dâng trào, trở lại trước bí tàng Ngọc Trì, nhìn theo động thiên, quan sát sâu trong Ngọc Trì, đột nhiên trong lòng hơi động: “Chẳng lẽ nơi đó có một thế giới ở bến bờ khác? Nếu không vì sao trong cơ thể lại ẩn chứa nguyên khí dồi dào như vậy?”

Khi mở bí tàng Nê Hoàn, y đã có cảm giác loáng thoáng, có lẽ hoạt tính của bí tàng Nê Hoàn không tới từ thân thể mà là Nê Hoàn trong thân thể kết nối với một khoảng hỗn độn mênh mông sâu xa. Đục thủng Nê Hoàn là có thể câu lấy lực lượng từ trong khoảng hỗn độn xa xôi kia!

Sau này y mở được bí tàng Giáng Cung ở trong tim, cảm giác này lại mãnh liệt hơn một chút.

Bây giờ y mở bí tàng Ngọc Trì, cảm giác này càng rõ rệt!

“Na tiên của Bùi gia có tới bờ bên kia không?”

Y mở mắt ra, chỉ thấy trời đã tối từ lúc nào chẳng hay, Quách Tiểu Điệp cũng đi từ lâu, trên bầu trời chăng kín mây đen, tiếng sấm rền vang, càng ngày càng dữ dội.

Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, từng vị na tiên Bùi gia vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Rào rào!

Mưa trút xuống xối xả, cơn mưa rất nặng hạt, cho dù trốn trong đình nghỉ chân cũng bị mưa gió làm ướt người. Đột nhiên, từng vị na tiên Bùi gia bay lên không trung, không biết đang chém giết với ma quái gì. Mưa gió trên trời càng lúc càng dữ dội, có âm thanh mơ hồ không rõ là tiếng gió hay tiếng rống, khiến người ta sởn cả tóc gáy..

Chỉ nghe rắc một tiếng, một tia sét giáng xuống trong sân, rọi sáng một bóng người như cây cột sắt, lông mi bạc trắng, mái tóc bạc trắng, râu ria bạc trắng. Người này cầm một cây Thanh Long kích to lớn, đứng sừng sững trong mưa gió.

Trên cây Thanh Long kích kia, đột nhiên có thân thể màu trắng xanh uốn quanh, càng ngày càng to lớn, hóa ra là một con Thanh Long đang uốn lượn quanh cây Phương Thiên Họa kích!

“Tối nay, Thần Đô mưa lớn!”

Ông lão tóc trắng hùng vĩ kia đứng sừng sững bất động, đột nhiên vung Thanh Long kích lao lên trời, tiếng nói như tiếng sấm rền vang: “Bây giờ, lại thêm một vệt máu!”

“Xoẹt!”

Hứa Ứng ngẩng đầu, thấy tia chớp kéo ngang giữa bầu trời, như muốn xé rách không trung!

Không trung bị xé rách đột nhiên sáng ngời, chỉ nghe tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, lại có một chiếc xe ngựa kéo một vầng mặt trời chạy qua vết rách, như muốn xua tan đêm tối!

“Về đi!”

Ông lão tóc trắng hùng vĩ vung Thanh Long kích, chém lên không trung vừa bị xé rách, đụng độ với một rìu một côn từ trong xe bay ra. Khe hở khép lại, tiếng vó ngựa lộc cộc cũng càng lúc càng xa.

Hứa Ứng và Ngoan Thất ngẩng đầu quan sát, trợn tròn hai mắt, miệng lẩm bẩm: “Lão gia tử mạnh mẽ quá đi...”

Lúc này Quách Tiểu Điệp lại chạy tới, hô to: “Lão tổ nói tuổi tác của người lớn rồi, chỉ chống được ba lượt, đánh bại ba kẻ địch. Bây giờ đã đẩy lùi hai người, nếu còn kẻ địch nữa thì bảo ta dẫn ngươi chạy trốn!”

Bầu trời lại hóa thành âm u, kẻ địch thứ ba đã đến. Hứa Ứng chỉ nhìn một cái đã biết người tới là ai.

“Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công! Hoàng đế ra tay rồi!”

Bình Luận (0)
Comment