“Đường sống...”
Hứa Ứng đứng dậy, tuy giọng điệu bâng quơ nhưng lại có hào khí dâng trào trong lồng ngực: “Đường sống chỉ có một, đó là tìm ra bọn chúng, tiễn đám người mục nát đó về cõi chết.”
Lão tổ Quách gia thở dài: “Nói thì dễ lắm!”
Hứa Ứng hai mắt nhấp nháy, dò hỏi: “Quách lão, sau khi mở bí tàng Giáng Cung tầng thứ chín, ngươi có thấy Bỉ Ngạn kia không?”
Lão tổ nghi hoặc nói: “Bỉ Ngạn?”
Hứa Ứng thuật lại những gì mình chứng kiến khi mở động thiên Ngọc Trì, nói: “Ta suy đoán thế giới bằng ngọc mà động thiên Ngọc Trì hướng tới có lẽ là một thế giới Bỉ Ngạn. Ngọc Trì động thiên chính là cầu nối với thế giới Bỉ Ngạn. Chính vì động thiên của chúng ta còn chưa khơi thông thế nên không thể đi vào thế giới kia, chỉ có thể đánh cắp lực lượng của thế giới Bỉ Ngạn.”
Lão tổ Quách gia nói: “Ý ngươi là thế giới Bỉ Ngạn ứng với động thiên Ngọc Trì là chứa đựng lực lượng nguyên khí. Thế giới Bỉ Ngạn ứng với động thiên Giáng Cung là chứa đựng tâm lực. Thân thể lục bí thực ra ứng với lục đại Bỉ Ngạn, đúng không?”
Hứa Ứng gật đầu đáp lời: “Ta vừa trở thành na sư, không hiểu rõ cách thức bên trong, cũng không biết mình nói đúng hay sai.”
Lão tổ Quách gia đi tới đi lui, suy nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi chỉ là na sư nho nhỏ, ngươi nói ra câu này thì chắc chắn ta sẽ tát thẳng tay, ai bảo ngươi nghi ngờ truyền thừa của tổ tông. Nhưng tuổi tác của ngươi còn lớn hơn ta, cho nên ta không thể không suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.”
Lão đột nhiên dừng lại nói: “Khi ta mở động thiên thứ chín từng thấy trong biển lửa có một tòa tiên cung, trên tòa tiên cung đó có văn tự, nhưng ta không đọc được.”
Hứa Ứng thầm chấn động, cười nói: “Đã có tiên cung, thế thì chắc chắn có Bỉ Ngạn! Không khéo đi tới Bỉ Ngạn có thể né tránh chủ nhân Giáng Cung!’
Lão tổ Quách gia lắc đầu nói: “Tòa tiên cung đó nằm trong biển lửa, có lẽ lúc đó ta quá kích động nên nhìn lầm.”
Nhưng ngay lúc này, giọng nói của Bùi Độ vang lên: “Chẳng lẽ ta cũng nhìn lầm? Không dám giấu giếm, khi mở động thiên Ngọc Trì thứ chín, ta cũng thấy một tòa tiên cung. Nhưng khác với Quách huynh là ta vẫn nhớ văn tự trên tiên cung đó.”
Hắn nhanh chóng bước đến, đi tới bên cạnh Hứa Ứng và lão tổ Quách gia, dùng đầu ngón tay viết mấy chữ trên tảng đá.
Văn tự đó chính là chữ Triện đã thất truyền từ lâu!
Lão tổ Quách gia nói: “Tòa tiên cung trong biển lửa mà ta thấy cũng có mấy chữ tương tự! Nhưng ta không nhớ được chữ nào!”
Hứa Ứng nhìn văn tự này, hạ giọng nói: “Ngọc Hư cung!”
Bùi Độ kinh ngạc ngẩng đầu, la lên thất thanh: “Hứa huynh đệ, ngươi biết mấy chữ này?”
Lão tổ Quách gia ho khan một tiếng nói: “Gọi là Hứa lão tiền bối! Đừng có đứng trên đầu ta.”
Hứa Ứng nói: “Ta biết ba chữ này, chính là Ngọc Hư cung, nhưng ta cũng không biết mình học ở đâu.”
Bùi Độ và lão tổ Quách gia liếc mắt nhìn nhau. Lão tổ Quách gia hạ giọng nói: “Lão Bùi, nếu thật sự có Bỉ Ngạn, không khéo có thể thoát khỏi bất trắc của na sư lúc tuổi già. Có muốn thử một phen không?”
Bùi Độ nói: “Thử thế nào?”
“Đánh vào chứ sao?”
Lão tổ Quách gia ngoắc tay một cái, Thanh Long kích đột nhiên bay tới, hào khí ngút trời: “Ngươi mở động thiên của ngươi ra để ta đánh vào, xem có đến được Bỉ Ngạn không! Ta giúp ngươi khơi thông Bỉ Ngạn, ngươi giúp ta khơi thông Bỉ Ngạn!”
Bùi Độ lắc đầu nói: “Xưa nay ngươi luôn làm việc cẩu thả, ta lo ngươi còn chưa khơi thông Bỉ Ngạn thì đã đục thủng ta rồi. Lần này để ta thử nghiệm, ngươi mở động thiên của ngươi, ta đánh vào!”
“Được!”
Lão tổ Quách gia đứng đó, đột nhiên mở toàn bộ khu vực Hi Di của bản thân, hiện ra phương vị tâm sơn Giáng Cung. Khí huyết của hắn chấn động, chín động thiên Giáng Cung như vầng trăng khuyết xuất hiện trước mắt mọi người.
Chín động thiên cắm trong biển lửa hừng hực, ngọn lửa cực kỳ mãnh liệt. Có điều điểm kỳ lạ là bọn họ chứng kiến ngọn lửa nhưng lại không cảm thấy bất cứ sức nóng nào.
Bùi Độ lập tức vươn người đứng dậy, hóa thành một luồng sáng bay vào động thiên Giáng Cung như vầng trăng khuyết của lão tổ Quách gia, dọc theo biển lửa hừng hực, càng lúc càng vào sâu.
Hứa Ứng lập tức căng thẳng, y hiểu rõ về động thiên Giáng Cung như vầng trăng khuyết này, thực chất tòa động thiên này là Yển Nguyệt lô, là một lò lửa cực lớn, càng đi vào trong thì nhiệt độ càng cao!
Ngọn lửa trong lò lừa tầng thứ nhất đã là thần hỏa, mấy tầng sau đó thì uy lực của ngọn lửa càng mãnh liệt, nếu không Yển Nguyệt lô cũng chẳng thể cung cấp lực lượng cường đại đến vậy cho cơ thể!
Nhưng dù sao Bùi Độ cũng được tôn là na tiên nắm giữ pháp lực của tiên nhân. Hắn xông thẳng vào trong, dựa vào nguyên khí mạnh mẽ vô biên trấn áp ngọn lửa trong động thiên Yển Nguyệt lô, càng đi càng nhanh.
Tốc độ của hắn cực kỳ mau lẹ, chẳng bao lâu sau đã lao tới động thiên thứ chín, đi tới điểm cuối cùng của động thiên Yển Nguyệt lô thứ chín.
Hứa Ứng phát động thiên nhãn, dùng tất cả thị lực, chỉ thấy Bùi Độ điều động pháp lực, thi triển thần thông, đánh vào điểm cuối cùng của động thiên thứ chín. Động thiên thứ chín của lão tổ Quách gia bị hắn đánh tới mức tiếp tục mở rộng về phía Bỉ Ngạn.
Hứa Ứng không khỏi kích động, quả chuông cũng bay ra ngoài, căng thẳng quan sát cảnh tượng này.
Lúc đầu Bùi Độ còn mạnh mẽ như vũ bão, nhưng chẳng mấy chốc đã không chịu nổi, tai mắt mũi miệng chảy máu. Hứa Ứng thấy vậy lập tức nói: “Ngài chuông, chúng ta cũng tới giúp hắn một tay!”
Quả chuông bay lên, đi theo Hứa Ứng. Thân hình Hứa Ứng hóa thành một luồng kiếm quang, mang theo quả chuông bay vù vù vào động thiên của lão tổ Quách gia, lao thẳng một mạch vào trong.
Rất lâu sau, y và quả chuông mới đi tới bên cạnh Bùi Độ. Quả chuông móc ngược xuống, giúp Bùi Độ chống cự lại biển lửa càng lúc càng hung hãn.
Bùi Độ được y giúp đỡ, cuối cùng cũng có thể buông tay đánh vào sâu hơn trong động thiên thứ chín.
Đột nhiên, một ánh sáng như tuyết đánh lên quả chuông, quả chuông nghiêng sang một bên, vách chuông xuất hiện một vết rạn rõ rệt!
Hứa Ứng dùng hết khả năng cung cấp khí huyết cho quả chuông, giữ nó bất động, bảo vệ y và Bùi Độ. Quả chuông nói: “Bùi tể tướng, trong lửa có thứ gì rất kỳ quái!”
Bùi Độ vẫn không lùi lại, chống chọi lại cả biển lửa và một luồng sáng khác, ra sức lao về phía trước.
“Hắn định làm gì?” Trái tim Hứa Ứng như muốn nảy lên cổ họng, điều động Thiên nhãn nhìn sang, không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy trong biển lửa, một tòa tiên điện như ẩn như hiện. Phía trước tiên điện có từng bóng người, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, tắm trong tiên hỏa, lù lù bất động!
Bùi Độ giơ một cánh tay, thò ra khỏi phạm vi bao phủ của quả chuông, nắm vào trong biển lửa.
Cánh tay hắn vừa rời khỏi quả chuông là lập tức bị thiêu đốt, chẳng bao lâu sau đã bị đốt tới mức cháy đen. Cho dù hắn có nguyên khí ngập trời cũng không thể trấn áp ngọn lửa này!
Bùi Độ rút tay về, như bắt được cái gì đó, ôm chặt vào trong lòng, há miệng nói vài lời với Hứa Ứng. Đột nhiên quả chuông lại bị một luồng sáng đánh trúng, không khống chế được bay ngược ra ngoài động thiên!
Hứa Ứng nắm lấy Bùi Độ, co người vào trong quả chuông. Tiên hỏa hừng hực như làn nước xiết chảy qua bên dưới bọn họ, hai người trốn tránh trong chuông, Bùi Độ vẫn ôm chặt lấy vật kia, không chịu buông tay!
Quả chuông lại bị một luồng sáng đánh trúng, kêu lên coong coong, đập thẳng vào động thiên của lão tổ Quách gia, nảy tới nảy lui, cuối cùng cũng rời khỏi động thiên của lão tổ Quách gia.
Quả chuông rơi xuống đất, Hứa Ứng và Bùi Độ lăn ra ngoài chuông.
Quả chuông đã bị thiêu tới mức đỏ thẫm, hơi thở mong manh: “A Ứng, lão Bùi, chuyện hôm nay không trả sáu phần mười khí huyết thì không xong với ta đâu!”
Cánh tay bị lửa đốt của Bùi Độ kêu lên răng rắc, hóa thành than đen, rơi xuống dưới đất. Vị tể tưởng này lại cực kỳ vui vẻ, cười nói: “Đừng nói sáu phần mười khí huyết, bảy tám phần mười cũng cho ngươi!”