Lão tổ Quách gia sợ hết hồn, vội vàng đi tới nói: “Lão Bùi, ngươi...”
Bùi Độ cười ha hả, loạng chà loạng choạng đứng dậy, kích động vô cùng: “Trong lửa có tiên nhân! Ta tóm được một vị tiên nhân!”
Trong ngực hắn đang ôm một cô bé, trông mới tám chín tuổi, hai mắt nhắm nghiền, không có hơi thở.
Trái tim của cô không đập nhưng gương mặt rất hồng hào, giống như một người chết còn sống.
Bên dưới cánh mũi của cô còn có tiên hỏa đang cháy, chưa hề đập tắt, tiên hỏa ra ra vào vào trong lỗ mũi cô.
Hứa Ứng đi tới nói: “Phía trước tiên điện trong biển lửa có rất nhiều người như vậy. Bọn họ có phải tiên nhân không?”
Bùi Độ và lão tổ Quách gia kích động vô cùng, đi vòng quanh cô bé. Cô bé trắng trẻo xinh xắn, như mài bằng ngọc, không thấy chút tì vết nào.
“Một tiên nhân chân chính!” Hai người thán phục.
Đột nhiên tiên hỏa dưới cánh mũi của cô bé chui vào bên trong, biến mất không còn tăm hơi, tiếp đó lồng ngực cô bé nhấp nhô, không ngờ lại khôi phục hơi thở. Không chỉ có vậy, cô bé dần dần có mạch đập, cứ như sống lại từ cõi chết!
Cô trở mình ngồi dậy, quay đầu nhìn bốn phải xung quanh, vẻ mặt nghi hoặc, mở miệng nói chuyện.
Đó là một loại ngôn ngữ rất đặc biệt, Bùi Độ và lão tổ Quách gia nghe mà như lọt vào sương mù, quả chuông cũng ngỡ ngàng. Hứa Ứng thầm ngạc nhiên, há miệng nói ra nhưng lời tối tăm khó hiểu y hệt.
Cô bé kia sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên xé gió bay đi, biến mất không còn tăm hơi!
Bùi Độ và lão tổ Quách gia đờ đẫn, bọn họ thậm chí không kịp ra tay ngăn cản, cô bé kia đã biến mất không thấy đâu!
“A Ứng, vừa rồi nha đầu kia nói gì?” Quả chuông vội vàng hỏi.
Bùi Độ và lão tổ Quách gia tỉnh táo lại, vội vàng nhìn sang phía Hứa Ứng. Vừa rồi Hứa Ứng đã nói chuyện với nữ tiên đồng, nữ tiên đồng mới phi thân bỏ chạy.
Hứa Ứng cẩn thận nói: “Vừa rồi cô ấy hỏi, nơi này là tiên giới à? Ta đã phi thăng chưa? Ta nói với cô ấy, nơi này vẫn là nhân gian.”
“Sau đó thì sao?” Lão tổ Quách gia vội vàng hỏi.
“Thì thế đấy.”
Bùi Độ và lão tổ Quách gia đờ đẫn, đột nhiên cả hai tỉnh ngộ. Bùi Độ lập tức đi ra ngoài nói: “Ta điều động con cháu trong tộc, tìm kiếm tung tích nữ tiên đồng! Quách huynh, nếu bên phía ngươi có tin tức, nhớ báo cho ta!”
Lão tổ Quách gia vội vàng đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước, lấy từ trong lòng ra một quyển sách, ném sang cho Hứa Ứng.
Hứa Ứng giơ tay nhận lấy, lão tổ Quách gia đi ra, giọng nói vọng lại: “Năm xưa ta đi nhầm vào động phủ tiên nhân, được truyền thụ Giáng Cung Yển Nguyệt Lô Đỉnh công. Tu luyện công pháp này là cảm nhận được cặp mắt kia.”
Hứa Ứng vội vàng nhìn về phía kinh thư, quả nhiên có viết mấy chữ <>!
“Sau này ta phát hiện ra chuyện na tiên tuổi già gặp bất trắc, cho nên không truyền công pháp này cho bất cứ ai, kể cả con ruột của ta. Sau khi xem xong, bất luận có tu luyện hay không cũng hủy nõ đi.”
Giọng nói của lão tổ Quách gia vọng lại từ phía ngoài, thản nhiên nói: “Chắc chắn ta sẽ đánh tiếp! Cho dù thân tử đạo tiêu ta cũng tuyệt đối không chịu thua! Cho dù chỉ có chút hy vọng thắng lợi mong manh, ta cũng muốn nắm lấy! Nhưng ta cần phải loại bỏ nỗi lo sau này!”
Nỗi lo tương lai của lão chính là lo không có người kế tục, không có ai phấn đấu phản kháng như lão!
Lão cần có người nhận <>, tiếp tục chiến đấu như lão!
Nhưng, lão sẽ không cưỡng ép Hứa Ứng tu luyện môn công pháp này. Lão cũng giống Chu Tề Vân, có niềm kiêu hãnh của mình.
Hứa Ứng thu hồi quyển kinh thư.
Quả chuông loạng chà loạng choạng bay lên, xoay tròn một vòng kiểm tra vết thương mới trên người rồi mới nói: “A Ứng, lão tổ Quách gia không tự tin đối phó với chủ nhân Giáng Cung à?”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy nói: “Chủ nhân chủ nhân cũng như chủ nhân Nê Hoàn cung, là nhân vật cực kỳ mạnh mẽ. Hắn cũng kiên nhẫn chẳng khác nào chủ nhân Nê Hoàn cung. Lão tổ Quách gia lòng chưa già tự tin vẫn đó, nhưng thân thể của hắn đã già cả rồi.”
Quả chuông nói: “Lão Bùi đi nhanh quá, cứ như quên món nợ bảy phần mười khí huyết. A Ứng, bao giờ ngươi trả sáu phần mười khí huyết cho ta?”
Hứa Ứng nói: “Ngài chuông, ngươi tự lấy đi.”
Quả chuông vui mừng, lảo đảo bay vào sau đầu y.
Hứa Ứng nhìn theo hướng nữ tiên đồng rời khỏi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ trong biển lửa là tiên nhân thật à? Cô bé vừa rồi cũng là tiên nhân?”
Y cứ cảm thấy việc này có gì đó quái lạ, nhưng không hiểu rõ nội tình, đành tạm gác lại. Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, mở Giáng Cung Yển Nguyệt Lô Đỉnh công, đọc cẩn thận một lượt.
Môn công pháp này so sánh động thiên Yển Nguyệt của bí tàng Giáng Cung như lò lửa, câu lấy tâm lực, trong đó tu luyện động thiên Yển Nguyệt cực kỳ xảo diệu, mở rộng Giáng Cung, tăng cường tâm lực.
Sau đó là quá trình câu lấy tâm lực luyện vào thân thể hồn phách, nhưng đối với Hứa Ứng thì bộ phận này không quan trọng.
Thứ y thiếu chỉ là làm sao tu luyện Yển Nguyệt động thiên!
Y vận hành nửa phần trên của Giáng Cung Yển Nguyệt Lô Đỉnh công, câu tâm lực từ biển lửa vô biên vô tận ra, lúc này cảm giác kỳ quái kia lại ập tới.
Y cảm thấy mình đang đứng trong bóng tối, sau lưng có một cặp mắt chậm rãi mở ra.
Chủ nhân Giáng Cung đã chú ý tới y.
Trong bóng tối, Hứa Ứng chăm chú quan sát đôi mắt này, ghi nhớ khí tức của đối phương.
Y phát động Thái Nhất đạo dẫn công, lực lượng của hai đại động thiên Giáng Cung Nê Hoàn tuôn ra liên miên bất tuyệt, luyện vào cơ thể. Hứa Ứng lập tức cảm thấy cơ thể mình cường đại tới mức xưa nay chưa từng có, tràn ngập sinh cơ hùng hồn, giơ tay nhấc chân là có khí lực chấn động!
Lúc này ánh nắng đã không thích hợp để tu luyện, nhưng y không hấp thu ánh nắng bên ngoài mà để hai đại bí tàng trong cơ thể không ngừng cung cấp sinh cơ và lực lượng hùng hồn cho mình, tăng cường tu vi bản thân!
“Đây mới đúng là động thiên phúc địa! Đây mới thật là luyện khí!” Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ.
Trong đầu y, quả chuông cũng rất hài lòng khi thấy y chăm chỉ tu hành như vậy, nói: “A Ứng, ngươi mở bí tàng Nê Hoàn, tu luyện truyền thừa của chủ nhân Nê Hoàn cung. Giờ lại mở bí tàng Giáng Cung, tu luyện truyền thừa của chủ nhân Giáng Cung. Khi tu luyện hai đại bí tàng tới tầng thứ chín, ai trong hai người bọn họ tới ăn thịt ngươi?”
Hứa Ứng thầm giật mình, y chưa từng nghĩ tới vấn đề này...
Ngoan Thất vừa phơi nắng vừa lười biếng nói: “Không khéo bọn họ đều muốn ăn A Ứng, thế là đánh nhau một trận, lưỡng bại câu thương.’
Quả chuông cười lạnh nói: “Ta cảm thấy lão quái vật như vậy chắc chắn sẽ ngồi xuống hòa bình, ngươi ăn Nê Hoàn của A Ứng, ta ăn Giáng Cung của A Ứng, chắc chắn không đánh nhau. Không khéo bọn họ còn mời đối phương nếm thử món ăn của mình!’
Ngoan Thất ngơ ngác nói: “Nếu A Ứng mở hết lục đại bí tàng thì sao? Dù sao cũng phải đánh nhau chứ?”
Quả chuông nói: ”Chắc chắn là sáu người ngồi xuống cùng ăn, thế gọi là ăn chia!”
Hứa Ứng rùng mình một cái, chột dạ nói: “Ngài chuông, nếu ta mở hết cả lục đại bí tàng, thế thì tu vi đã đến mức siêu phàm nhập thánh rồi chứ? Chiến thắng bọn họ đâu có gì khó?”
Quả chuông nói: “Nếu sáu người liên thủ đánh một mình ngươi thì sao?’
Hứa Ứng khó chịu hừ một tiếng, u uất không thôi.
Lúc này, một cái hạt rơi xuống dưới chân y. Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô bé tám chín tuổi tóc thắt thành búi nhỏ, đang ngồi trên bức tường nhà Quách gia, tay còn cầm một quả đào.
Cô bé kia đứng dậy, thân hình thoắt cái đã tới bên cạnh y, nói như bà cụ non: “Ngươi tu luyện cái gì thế?”
Cô bé vẫn dùng ngôn ngữ cổ xưa. Nhắc tới cũng lạ, Hứa Ứng nghe cái là hiểu, cũng dùng ngôn ngữ tương tự nói: “Ta tu luyện na pháp.”
“Na pháp? Chưa nghe bao giờ.”
Vẻ mặt và cử chỉ của cô bé như người lớn: “Ngươi viết ra, để ta xem là chữ na nào.”
Hứa Ứng viết một chữ na dưới đất, cô bé quan sát một lúc rồi nói: “Đây rõ ràng là chữ nằm, nằm trong nằm bất động.”
“Chữ này đọc là na.” Hứa Ứng sửa lại lời cô. Cô bé nói: “Hay đọc là nan.”
Hứa Ứng nhẫn nại nói: “Đọc theo ta, na.”
Cô bé lườm y một cái, lớn tiếng nói: “Cho dù đọc là na hay nan nó vẫn là nằm, nằm ngửa! Các ngươi tu luyện pháp thuật nằm ngửa? Đừng nằm nữa, sau này đi theo ta, bảo vệ ta! Chờ lão tổ ta khôi phục tu vi, sẽ cho ngươi lợi ích lớn lao, giúp ngươi không phải nằm ngửa nữa!”