Tuy bé gái như bà cụ non, nhưng giọng nói lanh lảnh, tiếng nói gấp gáp, líu ríu không ngừng. Cô bé nói chuyện bằng ngôn ngữ cổ xưa tối nghĩa này cũng không quá thuần thục, thế là lại dùng ngôn ngữ bình thường trò chuyện với Hứa Ứng, tuy thỉnh thoảng vẫn có cổ ngữ khó đọc nhưng vẫn có thể hiểu được.
Hứa Ứng thì chuyển đổi giữa hai ngôn ngữ hoàn toàn thông suốt, cực kỳ trơn tru. Cô bé đi tới trước con rắn lớn, kéo miệng rắn lên, thò đầu vào trong nhìn, sau đó chắp tay sau lưng, bước vào trong. Một lúc lâu sau bên trong vang lên giọng nói của cô bé: “Bên trong rất rộng rãi, cũng rất mát mẻ, còn có cái rìu nữa, hung khí thật nặng nề.”
“Rầm!” Bên trong vang lên tiếng gõ ầm ầm, có lẽ là cô bé gõ rìu.
Lực lượng của cô bé rất lớn, khiến Ngoan Thất chấn động tới mức thân thể ưỡn thẳng.
Cô bé cầm rìu đá bước ra, giơ tay đẩy về phía trước một cái, Ngoan Thất bất giác há miệng ra.
Cái rìu đá đã nhỏ hơn trước nhiều, chỉ dài cỡ hơn một thước, cô bé đưa cho Hứa Ứng nói: “Giúp ngươi sửa lại.”
Hứa Ứng cầm lấy cái rìu đá, tiện tay cắm bên hông, dò hỏi: “Cô nương, vì sao cô lại ở trong biển lửa, tiên hỏa dữ dội như vậy mà cô không bị bỏng?”
Cô bé nhảy lên đầu Ngoan Thất, giơ tay xoa hai sừng trắng đen sau đầu Ngoan Thất. Ngoan Thất nhe răng, ra vẻ uy hiếp, cặp sừng là vảy ngược của hắn, không dễ gì cho người khác sờ.
Cô bé đập cái rầm xuống, Ngoan Thất hai mắt trợn trắng, suýt nữa ngất xỉu, lập tức ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Biển lửa gì chứ? Nơi đó là Đâu Suất cung, ta tới đó hái trộm tiên dược.”
Cô bé dương dương đắc ý nói: “Ngọn lửa phía ngoài là Đâu Suất tiên hỏa, cực kỳ lợi hại, có thể luyện hóa vạn vật. Trong ngọn lửa đó có tiên dược, nếu lấy được có thể trường sinh. Chỉ cần không bị Đâu Suất tiên hỏa thiêu chết là có thể sống sót vĩnh viễn.”
“Đâu Suất cung?” Hứa Ứng tuy tư, cái tên này khá quen thuộc, hình như từng nghe ở đâu rồi.
Trong tiên hỏa của Đâu Suất cung, ngoại trừ cô bé này còn có rất nhiều người đứng đứng ngồi ngồi, chẳng lẽ những người đó không phải tiên nhân, bọn họ cũng là luyện khí sĩ mong được trường sinh?
Quả chuông bay ra từ sau đầu Hứa Ứng, hỏi: “Ngươi bị nhốt trong đó bao lâu rồi? Khi chúng ta cứu ngươi ra, ngươi đã không còn hơi thở.”
Cô bé nhảy tới trước mặt nó, đi quanh nó hai vòng rồi đột nhiên giơ nắm tay nhỏ bé lên, đập bôm bốp lên thành chuông.
Quả chuông sợ hết hồn, đột nhiên cảm thấy thương thế của mình khá hơn hẳn, những vết cắt mà nó phải chịu trong biển lửa cũng khép lại.
Cô bé dương dương đắc ý, bím tóc lắc qua lắc lại, cười nói: “Bây giờ đã biết sự lợi hại của lão tổ chưa?”
Quả chuông đâu còn chút ngạo mạn nào, cung kính xu nịnh nói: “Nên xưng hô với lão tổ ra sao? Tu hành trong tòa tiên sơn nào?”
Cô bé nói: “Ta tên Trúc Thiền Thiền, các ngươi có thể gọi ta là Thiền Thiền lão tổ. Môn phái của chúng ta không có tiên sơn, đi chỗ nào ở chỗ đấy. Ta ăn cắp được tiên dược ở Đâu Suất cung, tự phong ấn chống lại tiên hỏa, chuẩn bị để tương lai phi thăng. Nhưng ta bị tiên hỏa thiêu đốt quá lâu, tu vi trên người đã bị thiêu hủy tới tám chín phần mười.”
Cô bé ngạo nghễ nói: “Những năm qua ta trộm được tiên dược, đều giấu trong cơ thể, đợi lão tổ ta khôi phục tu vi, luyện hóa tiên dược trong cơ thể là có thể lập tức phi thăng. Cho dù tên đại ác nhân kia cản đường phi thăng cũng không ngăn được ta! Đến lúc đó, ta mang các ngươi cùng phi thăng!”
Cô nhảy lên trên quả chuông, ngồi xuống nói: “Tiên dược trong cơ thể ta chưa được luyện hóa, ta sẽ là tiên dược hình người, sẽ có Thiên ma ngửi được mùi, tới tìm ta! Ta cần các ngươi giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này!”
Hứa Ứng suy tư trong phút chốc rồi hỏi Ngoan Thất: “Thất gia, ngươi đọc nhiều sách, Đâu Suất có tiên dược, vì sao Giáng Cung trong thân thể lại có thể nối thẳng tới Đâu Suất cung?”
Ngoan Thất chột dạ nói: “A Ứng, ngươi không cảm thấy ta đọc không tới những sách này à?”
Quả chuông mang theo Trúc Thiền Thiền đi tới nói: “Chắc chắn thân thể lục bí không đơn giản. Bí tàng Giáng Cung ứng với Đâu Suất cung, bí tàng Ngọc Trì ứng với Ngọc Hư cung, bí tàng Nê Hoàn ứng với Hỗn Độn hải, những Bỉ Ngạn đó đều là địa điểm ghê gớm. Thất gia, ta cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có huyền cơ!”
Ngoan Thất kêu khẽ một tiếng, cảm thấy sợ hãi: “Ta không biết cái này đâu...”
Hứa Ứng ngắt lời hắn nói: “Trúc Thiền Thiền trốn bên ngoài Đâu Suất cung trộm lấy tiên dược, bị tiên hỏa thiêu đốt lâu như vậy mà vẫn không chết, có thể thấy tiên dược của Đâu Suất cung có thể trường sinh thật. Nhưng vì sao na sư mở bí tàng Giáng Cung, ăn cắp tiên dược lại không thể trường sinh?”
Ngoan Thất nghe vậy tỉnh ngộ: “Đúng vậy, lão tổ Quách gia sắp chết già rồi, hắn mở bí tàng Giáng Cung tầng thứ chín, tâm lực mà hắn câu được có lẽ là tiên dược Giáng Cung. Đã có tiên dược, vì sao hắn lại không trường sinh?”
Trúc Thiền Thiền thò đầu vào giữa bọn họ, hiếu kỳ nói: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Hứa Ứng giảng giải sơ qua về phương thức tu luyện của na sư rồi nói: “Ta phát hiện pháp môn tu luyện của na sư cũng là trộm lấy tiên dược. Nhưng tuy trộm được tiên dược nhưng tuổi thọ của các ngươi lại cách biệt một trời một vực.”
Cuối cùng Trúc Thiền Thiền cũng hiểu phương thức tu hành của na sư, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thất vọng nói: “Có công pháp trường sinh như vậy, sao ta phải mạo hiểm tính mạng lẻn qua Bỉ Ngạn đánh cắp tiên dược.”
Cảm giác bi thương dâng lên trong lòng, cô bé lẩm bẩm: “Ta từ bỏ tất cả, sư môn, gia tộc, người thân, người yêu, bạn bè, kẻ địch, tất cả đều từ bỏ, chính là vì cái thứ tiên dược trường sinh bỏ đi kia. Thật không ngờ, vốn chẳng cần lẻn qua cũng có thể thu được tiên dược...”
Hứa Ứng, quả chuông và Ngoan Thất nhìn nhau, trong lòng rầu rĩ. Đoạn đầu của Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết có nói, nếu dùng khí thiên địa, có thể trộm Hỗn độn hải, hút khí Nê Hoàn cung, câu lấy thần tiên dược. Thần tiên dược trong Hỗn Độn hải có thể trường sinh, tiên dược của Đâu Suất cung cũng có thể trường sinh, có thể thấy na pháp thật ra là công pháp nhắm thẳng vào trường sinh!”
Hứa Ứng đi tới đi lui, miên man suy nghĩ: “Na sư chỉ có hai ba trăm năm tuổi thọ, đừng nói trường sinh, thậm chí sống còn chẳng bằng yêu quái. Thế thì, rốt cuộc vấn đề là ở đâu?”
Quả chuông và Ngoan Thất cũng nghĩ mãi mà không ra.
Đột nhiên, hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên, nhìn về phía Trúc Thiền Thiền: “Thiền Thiền lão tổ, ngươi làm thế nào để luyện hóa tiên dược?”
Quả chuông và Ngoan Thất cũng lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, tuổi thọ của na sư không dài chứng tỏ phương thức luyện hóa của họ không đúng. Trúc Thiền Thiền có thể luyện hóa tiên dược, tuổi thọ lâu dài, chứng tỏ phương thức luyện hóa tiên dược của Trúc Thiền Thiền mới là đúng!
Nếu có thể học được phương thức luyện hóa tiên dược của Trúc Thiền Thiền, như vậy có thể giải quyết vấn đề tuổi thọ của na sư, khiến tuổi thọ của na sư tăng cường.
Trúc Thiền Thiền đề phòng nói: “Các ngươi cũng định ăn thịt ta?’
Hứa Ứng cười nói: “Chúng ta sẽ hộ đạo cho ngươi, bảo vệ ngươi không bị Thiên ma ăn thịt. Ngươi truyền thụ công pháp luyện hóa tiên dược cho ta.”
Trúc Thiền Thiền do dự một chút rồi nói: “Các ngươi giúp ta hộ đạo trước đã, ta khôi phục một chút tu vi, có sức tự vệ rồi mới truyền thụ công pháp cho các ngươi. Tránh kẻo các ngươi nhận được công pháp rồi lại biến ta thành đại dược.”
Hứa Ứng nói: “Ngươi truyền ta một nửa trước đã.”
Ánh mắt Trúc Thiền Thiền lóe lên vẻ hung dữ, đánh bốp một cái lên người quả chuông: “Ngươi đang cò kè mặc cả với lão tổ ta à?”
Quả chuông bị cô đánh một quyền vào người, kêu coong một tiếng, vách chuông xuất hiện vết nứt, không khỏi sợ hãi, la lên thất thanh: “Ta nứt mất rồi! A Ứng! Mau đáp ứng cô ta, mau mau đáp ứng với cô ta!”
Trúc Thiền Thiền quát: “Ngươi có sợ không?”
Hứa Ứng vẻ mặt chính nghĩa hào hùng, không hề e ngại: “Thất gia từng nói, vũ lực không thể khuất phục.”
Trúc Thiền Thiền đấm cái rầm lên người Ngoan Thất, quát: “Là ngươi nói à?”
Ngoan Thất trúng quyền, ngã gục xuống đất không dậy nổi, thân thể bị quyền này đánh cho thẳng đơ ra, hơi thở mong manh: “Là Mạnh Tử nói, không phải ta nói.”
Trúc Thiền Thiền quát: “Gọi Mạnh Tử ra đây đánh với lão tổ!”