Hứa Ứng thản nhiên nói: “Ngươi đánh ngài chuông và Thất gia, có thể thấy ngươi rất lợi hại. Ngươi đánh ta một quyền thử xem.”
Trúc Thiền Thiền nhìn y bằng ánh mắt hung ác, đột nhiên đánh rầm rầm hai quyền vào người quả chuông. Vết thương trên người quả chuông liên tục phát nổ, vội vàng la lên: “Ta lại vỡ rồi! A Ứng, đừng trêu chọc cô ta nữa, nha đầu này hung dữ lắm! Ngươi đáp ứng cô ta đi, ta sẽ không lấy khí huyết của ngươi nữa!”
Hứa Ứng sắc mặt như thường nói: “Trúc Thiền Thiền, ngươi trông thì cực kỳ cường đại, thực ra miệng cọp gan thỏ, tu vi trên người không còn lại bao nhiêu. Ngươi chỉ xử dụng kỹ xảo kình lực mà thôi. Ngươi đánh ta thử xem, ta sẽ không đánh trả.”
Trúc Thiền Thiền nổi giận, nhảy thẳng tới đấm hai quyền bồm bộp lên ngực Hứa Ứng, Hứa Ứng không hề nhúc nhích.
Trúc Thiền Thiền nghiến răng, dùng cả quyền cả cước, đánh lên người Hứa Ứng như mưa, vang lên tiếng bôm bốp, nhưng Hứa Ứng vẫn không hề bị thương. Tiểu nha đầu này đột nhiên ngồi xổm xuống, đau tới mức tay chân run rẩy, nức nở khóc lên thành tiếng.
Hai tay cô bé đã bị Hứa Ứng phản chấn tới mức sưng phù, không thể đánh nhau được nữa, chân cũng phình to.
Ngoan Thất và quả chuông ngây dại, không biết vì sao lại như vậy. Hứa Ứng đi tới giúp Trúc Thiền Thiền xoa tay, khơi thông khí huyết, lại cởi giày cho cô bé, giúp hai chân cô bé lưu thông máu, giảm vết bầm.
Lúc này hai tay Trúc Thiền Thiền mới từ từ bớt sưng, chán nản nói: “Sao ngươi nhìn ra được? Đúng là bây giờ ta không còn lại bao nhiêu tu vi, ta có thể đánh hai người bọn họ là vì lúc trước ta luyện pháp bảo cho Chu thiên tử, đánh pháp bảo thì được, đánh người thì không được.”
Ngoan Thất thầm buồn bực: “Sao cô ta lại có thể đánh ta? Chẳng lẽ...”
Trúc Thiền Thiền sắc mặt buồn bã nói: “Tu vi của ta đã bị Đâu Suất tiên hỏa đốt trụi, không còn sức tự vệ. Lúc vừa trốn từ biển lửa ra, ta không quen ai hết, chỉ biết mình các người. Giờ ta rất sợ hãi, sợ ra ngoài sẽ bị người ta bắt đi luyện dược!”
Cô bé ngước mắt nhìn Hứa Ứng, hai mắt đẫm lệ: “Bây giờ ta rất thơm, không tin ngươi ngửi xem.”
Hứa Ứng ngửi một cái, đúng là trên người cô bé có một hương thơm kỳ lạ, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Có lẽ hương thơm kỳ lạ này chính mà mùi thơm của tiên dược.
Trông bộ dạng Trúc Thiền Thiền hết sức đáng thương, cô bé ngẩng đầu lên nhìn y, hạ giọng nói: “Sau khi luyện hóa tiên dược ta sẽ lớn lên, ta sẽ rất đẹp. Chắc chắn ngươi sẽ thích ta...”
Hứa Ứng không hề lay động nói: “Truyền ta một nửa.”
Trúc Thiền Thiền thấy y mềm không được cứng cũng chẳng xong, đang định bất chấp tất cả nhưng lại không dọa được y, chản nản nói: “Ta truyền cho ngươi là được.”
Cô đứng dậy gỗ bốp bốp hai cái, chữa trị vết thương cho quả chuông. Ngoan Thất trúng một quyền của cô nhưng thương thế lại khá hơn, nhanh chóng bò dậy, nghi hoặc nói: “Vì sao Thiền Thiền lão tổ có thể chữa thương cho ta?”
Trúc Thiền Thiền nói: “Ta là Thiên công luyện pháp bảo cho Chu thiên tử, ngươi có đặc tính của pháp bảo.
Ngoan Thất đang lấy giấy bút ra, nghe vậy ngây ngẩn, thầm nghĩ: “Ta luyện bản thân thành pháp bảo? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao ta không biết?”
Trúc Thiền Thiền nhanh chóng viết ra một pháp quyết, chỉ có hơn một trăm chữ. Hứa Ứng nhận lấy xem thử, trong lòng hơi động, vội vàng lấy <> ra đối chiếu. Không ngờ pháp môn luyện hóa tiên dược của Trúc Thiền Thiền lại giống đoạn dạo đầu của Giáng Cung Yển Nguyệt Lô Đỉnh công tới chín phần mười, hơn một trăm chữ thì có chín mươi chữ giống hệt nhau, chỉ có trình tự câu chữ hơi khác biệt!
Ánh mắt Hứa Ứng như điện, nhìn vào người Trúc Thiền Thiền: “Trúc Thiền Thiền, trong sư môn của ngươi còn có ai?”
Trúc Thiền Thiền bị y nhìn như vậy sợ hết hồn: “Sao ngươi lại hung dữ như vậy?’
Hứa Ứng vội vàng giảm giọng điệu xuống, mỉm cười ôn hòa nói: “Trong sư môn của Thiền Thiền lão tổ còn có ai?”
Trúc Thiền Thiền lườm y một cái nói: “Sư phụ ta đã tới Bỉ Ngạn từ lâu, còn đi sớm hơn ta ba trăm năm. Chẳng qua khi ta tới Bí Ngạn lại không tìm thấy người, có lẽ người đã bị thiêu chết. Còn một số sư huynh sư tỷ, rất nhiều người chết trên đường tới Bỉ Ngạn. Cho dù không chết trên đường thì cũng bị Đâu Suất tiên hỏa thiêu chết. Sau khi bọn họ đi khỏi, ta chính là chưởng giáo, chẳng qua dưới trướng ta chỉ có một vị tiểu sư đệ. Khi ta lên đường, tuổi tác của hắn còn nhỏ, tu vi cũng không cao.”
Hứa Ứng đẩy Yển Nguyệt Lô Đỉnh công tới trước mặt cô: “Đây có thể là tác phẩm của tiểu sư đệ ngươi không?”
Trúc Thiền Thiền kinh ngạc, đọc lướt qua một lượt Yển Nguyệt Lô Đỉnh công rồi nói: “Khá giống bút tích của hắn, nhưng đã lâu chúng ta không gặp. Vị tiểu sư đệ của ta không có tiên dược, không thể sống tới giờ được.”
Ngoan Thất ở bên cạnh nói: “Nếu na tiên chính là tiên dược của hắn thì sao?”
Trúc Thiền Thiền không nói gì thêm.
Hứa Ứng nâng bút, sửa đổi lại những câu từ bị đảo loạn trong Yển Nguyệt Lô Đỉnh công, lại bổ sung những chỗ thiếu hụt. Một lúc sau, y lại vận Thái Nhất đạo dẫn công, điều động Yển Nguyệt Lô Đỉnh công, chỉ thấy tâm lực từ trong Giáng Cung trào ra đã có biến hóa kỳ diệu.
Biến hóa này cực kỳ bé nhỏ, không hề đáng kể, nhưng Hứa Ứng lại cảm thấy một hương thơm dâng lên từ trong tim, chảy khắp toàn thân.
Đây mới thật là tiên dược!
Hứa Ứng sai người mời Quách Tiểu Điệp tới, giao <> cho cô, nói: “Ta sửa đổi lại công pháp này một chút, bảo lão tổ nhà cô tu luyện theo công pháp này, có thể giúp ông ấy kéo dài tuổi thọ.”
Quách Tiểu Điệp không khỏi kinh ngạc.
Hứa Ứng cười nói: “Ta có một việc lớn cần làm, không thể đợi lão tổ Quách gia trở về. Cô nói cho ông ấy biết, sau khi tu luyện theo công pháp sửa đổi, phải sống sót, không khéo sẽ sống tới ngày ta bắt được kẻ đứng sau mọi chuyện. Hy vọng tới ngày đó, ông ấy có thể kề vai chiến đấu cùng ta!”
Quách Tiểu Điệp kinh hãi, vội vàng nói: “Ngươi định rời khỏi Thần Đô? Ngươi có biết giờ mà ngươi ra khỏi Quách phủ, sẽ nguy hiểm tới nhường nào không?”
Hứa Ứng liếc mắt nhìn Trúc Thiền Thiền, cười nói: ”Để cô ấy lại Quách phủ, Quách phủ cũng xong đời. Tiểu Điệp, cô giúp cô ấy chuẩn bị mấy món đồ để thay, chỗ ta không có quần áo con gái.”
Trúc Thiền Thiền nói như bà cụ non: “Tiểu nha đầu, chuẩn bị cho ta ít quần áo của người trưởng thành, mấy ngày nữa là ta cao lên rồi. Đúng rồi, ngực ta rất to, đừng chuẩn bị đồ nhỏ, nhét không vừa.”
Quách Tiểu Điệp trợn mắt há hốc mồm, lắc đầu, vội vàng chạy đi.
Không lâu sau, Quách Tiểu Điệp mang quần áo tới, là quần áo bình thường của cô. Trúc Thiền Thiền khoa chân múa tay trước ngực nói: “Hơi nhỏ, chắc chắn sẽ chật. Nhưng cũng tạm đủ xài.”
Quách Tiểu Điệp trừng mắt nói: “Ta còn đang trưởng thành!’
Trúc Thiền Thiền nâng miệng Ngoan Thất lên, cho quần áo vào rồi cười khanh khách nói: “Rất nhiều nữ nhân cũng nghĩ như vậy, nhưng chỉ có chuyện càng ngày càng nhỏ thôi.”
Hứa Ứng cũng thay sang bộ quần áo mới, trông khá gọn gàng, y cắm rìu đá bên hông, cười nói: “Tiểu Điệp, hẹn gặp lại tại giang hồ.”
Quách Tiểu Điệp chỉnh đốn tâm trạng, cười nói: “Lần này đường xá hung hiểm, Hứa yêu vương có tự tin đối phó không?”
Hứa Ứng vỗ rìu đá bên hông: “Cứ chém thẳng qua là được.”
Quách Tiểu Điệp đột nhiên dâng lên hào khí, lớn tiếng nói: “Mở cửa! Tiễn Hứa công tử rời phủ....”
Trúc Thiền Thiền đi theo sau lưng Hứa Ứng, quả chuông bay tới, chui vào trong đầu y. Ngoan Thất trườn sang, càng ngày càng nhỏ, nhảy lên vai y.
Cửa lớn của Quách gia chậm rãi mở ra, Hứa Ứng nhanh chân bước khỏi Quách phủ.
Thiếu niên chần chừ một chút, bản thân bước ra bước này, sẽ không được Quách phủ che chở nữa, chỉ e trong Thần Đô sẽ là gió tanh mưa máu.
Hứa Ứng giẫm mạnh chân xuống, thân hình ra khỏi Quách phủ. Đầu đội trời chân đạp đất, có gì phải sợ?