Trong lờng Hứa Ứng hơi động, hít sâu một hơi, phát động Thái Nhất đạo dẫn công, đồng thời điều động lực lượng của cả ba bí tàng Nê Hoàn, Giáng Cung, Hoàng Đình.
Hoạt tính thân thể, lực lượng thân thể và thần thức của y không ngừng tăng cường.
Y buông thả thần thức bản thân, tăng cường cảm ứng, thần thức lục soát chư thiên, muốn tìm Ngôi Khư mà Bắc Thần Tử đã nói.
Chính trong lúc này, y cảm ứng được một ý thức tà ác mạnh mẽ đang lao tới ngọn núi!
Ngay khoảnh khắc ý thức này va chạm với thần thức của y, Hứa Ứng chỉ cảm thấy thần thức rối loạn, trời đất quay cuồng, đủ loại tạp niệm ùn ùn kéo tới, khiến trước mặt xuất hiện những hình ảnh quái lạ, không thể tưởng tượng nổi!
“Thiên ma!”
Hứa Ứng cố thủ Thái Nhất, thu ngàn vạn thần thức về làm một thể, trở về trong người.
“A, ngươi cũng rất thú vị, không kém gì tiên được.” Ý thức kia kinh ngạc nói.
Hứa Ứng mở mắt, trầm giọng nói: “Bắc Thần Tử tiền bối, kẻ địch đến rồi!”
Bắc Thần Tử mân mê một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, cười ha hả nói: “Đến hay lắm. Ta cũng cảm giác được rồi.”
Ông lão hạ quân cờ này xuống, bầu trời lập tức sáng rực lên, một quân cờ như ngọn núi nhỏ từ trên trời giáng xuống, mang theo ánh lửa hừng hực đập tới chân núi!
Chiêu này khiến cả Hứa Ứng lẫn quả chuông đều không nhịn được khen ngợi: “Không hổ là lão quái vật na khí kiêm tu, thần thông xuất thần nhập hóa!”
“Đùng!’
Quân cờ trắng kia vừa hạ xuống bàn cờ đã tự nổ tung, khiến hai đầu ngón tay Bắc Thần Tử chấn động tới mức run rẩy.
Bắc Thần Tử biến sắc, vội vàng vê một quân cờ trắng lên, lại đặt xuống. Lần này ông lão hoàn toàn không còn coi thường, dốc toàn lực ứng phó.
Quân cờ mang theo lực lượng hùng hồn giáng xuống núi, một luồng chấn động hủy thiên diệt địa lan tỏa!
Quân cờ trắng của Bắc Thần Tử rơi xuống bàn cờ, lại đùng một tiếng nổ tung, khiến hai đầu ngón tay ông lão chảy máu.
Bắc Thần Tử kinh ngạc nói: “Thiền Thiền tiểu nha đầu, kẻ thù của ngươi có lai lịch ra sao?”
Trúc Thiền Thiền thò đầu ra sau lưng Hứa Ứng, nhỏ giọng nói: “Thiên ma!”
“Thiên ma?”
Sắc mặt Bắc Thần Tử càng kinh hãi, thầm nhủ gay go, bị Thiên ma dưới chân núi chấn động tới mức suýt nữa hộc máu.
Gương mặt ông lão đỏ lên, không dám bất cẩn nữa, vội vàng đứng dậy, đi vòng quanh bàn cờ đá, cần cờ hạ cờ, bất chấp tình hình ván cờ, cầm từng quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ.
“Trong lòng Bắc Thần Tử âm thầm kêu khổ: “Nếu biết kẻ thù của nha đầu này là Thiên ma, lão phu không tới góp chuyện làm gì! Lần này không xong rồi!”
Dưới chân núi có tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt bên tai, chỉ thấy trên bầu trời không ngừng có quân cờ giáng xuống nhưng lại không ngừng nổ tung, từng cơn sóng chấn động khủng khiếp lan khắp bốn phương tám hướng, xô đổ núi rừng!
Cũng may nơi này là trong lòng núi Tung Sơn, nhiều núi non, đất đai rộng rãi, không cần lo ảnh hưởng tới phàm nhân.
Trên đỉnh đầu Bắc Thần Tử bốc lên luồng khí trắng, chín đại động thiên sau lưng hiển hiện, khí tím mờ mịt, hiển nhiên đã tăng cường luyện khí và na pháp tới cực hạn.
Ông lão cũng bất chấp đặt quân cờ xuống có đúng vị trí hay không, bất chấp cờ đen cờ trắng, cầm tất lên, ra sức đặt xuống bàn cờ.
Nhưng cứ nhìn vị trí quân cờ đánh xuống núi là thấy, ông lão này không thể ngăn cản người kia; người kia vẫn không ngừng leo lên trên núi!
Chẳng bao lâu sau hai tay Bắc Thần Tử đã máu me đầm đìa, mười ngón tay đều đã bị thương, thậm chí tai mắt mũi miệng cũng có máu tươi rỉ ra.
Hứa Ứng thấy vậy kinh hãi, vội vàng nói: “Ngài chuông!”
Quả chuông lập tức hiểu ý, không bao phủ mọi người mà nhanh chóng thu nhỏ, chẳng bao lâu sau đã biến thành kích cỡ quân cờ, chui vào trong hộp cờ.
Hai ngón tay đẫm máu của Bắc Thần Tử nhặt quả chuông thu nhỏ lên, định thi triển thần thông, nhưng uy lực của quả chuông quá mạnh, thần thông của hắn cũng khó mà thực hiện.
Bắc Thần Tử hộc máu, nổi giận gầm lên một tiếng, sau lưng hiện lên nguyên thần, cũng duỗi hai ngón tay cầm quả chuông thu nhỏ, đồng thời thi triển thần thông.
Cuối cùng hắn cũng cầm được quả chuông lên, lúc giơ chuông cánh tay cũng phải run rẩy, cứ như cực kỳ nặng nề, chẳng khác nào cầm ba ngàn đỉnh núi Tung Sơn!
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm nổ ầm ầm, tia sét đan xen giữa không trung, soi sáng bóng đêm xung quanh.
Hứa Ứng và Trúc Thiền Thiền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời mây gió tụ hội, sấm sét chiếu sáng một thân chuông to lớn cổ xưa.
Thân chuông kia khuấy động bão táp, bốn phía xung quanh đều là sấm sét, trông thì chậm chạp nhưng thực ra cực kỳ nhanh chóng, đập thẳng xuống ngọn núi chỗ bọn họ!
“Coong!”
Trên bầu trời có tiếng chuông vang dội trầm trầm, Hứa Ứng và Trúc Thiền Thiền thấy không gian dưới miệng chuông xao động một cái, ép thẳng xuống dưới!
"Coong! Coong! Coong!"
Tiếng chuông vang lên không ngừng, ép đỉnh núi cao nhất này hạ xuống hơn mười trượng, sau đó lại hạ xuống mười trượng nữa!
Người dưới chân núi vẫn không hề suy chuyển, đột nhiên có tiên quang lóe lên, va chạm với quả chuông.
Từng luồng tiên quang bốc lên, khiến quả chuông không cách nào giáng xuống.
Bắc Thần Tử đã không còn là tai mũi miệng rỉ máu nữa, mà là phun máu, há miệng gầm thét, cầm quả chuông ấn xuống bàn, thế nhưng cực kỳ gian nan!
Áo trắng của ông lão đã nhuốm máu, quần áo trên người đều bị máu tươi thấm đẫm, cánh tay và làn da cũng theo đó nổ tung, dưới làn da, từng sợi gân xanh giật giật, vang lên tiếng đứt tách tách như dây cung.
“A a a~”
Bắc Thần Tử la hét, giơ cánh tay còn lại ra ấn lên tay phải của mình, ra sức đè xuống bàn cờ!
“Coong!”
Tiếng chuông cuối cùng vang lên, rốt cuộc ông lão cũng ấn được quả chuông xuống, thân chuông khổng lồ trên bầu trời cũng theo đó giáng lâm, coong một tiếng, đè toàn bộ đính núi lún vào lòng đất trăm trượng, chấn động dữ dội khiến dãy núi xung quanh nghiêng ngả chao đảo!
Chiêu đại thần thông này làm dấy lên cuồng phong khủng khiếp, chỉ trong chớp mắt đã thổi khắp các dãy núi, san bừng vô số áng mây; thậm chí con sông lớn từ trên núi đổ uống cũng bị tiếng chuông hất ngược lên, nước sông văng đi trăm dặm mới miễn cưỡng trút xuống!
Bắc Thần Tử miệng hộc máu tươi, ngửa mặt ngã thẳng xuống đất, ngất xỉu!
Trước khi hôn mê, trong đầu ông lão chỉ còn một suy nghĩ: “Lão phu toi rồi. Nhưng cũng tốt, người chết thì mọi việc hóa hư không, Thiên ma bắt được thằng nhãi này, ăn thịt hắn đi là hết chuyện.”
Quả chuông rơi vào bàn cờ, biến lại thành lớn, cũng bị chấn động tới mức vết thương cũ tái phát, vách chuông xuất hiện từng vết rạn. Nó la lối: “A Ứng, lực lượng của ta cạn rồi!”
Trúc Thiền Thiền sau lưng a đột nhiên nhảy ra, đấm bôm bốp lên người quả chuông, hét lên đáp trả: “Ngươi còn cố được!”
Quả chuông la lối: “Là cạn sạch khí huyết!”
Hứa Ứng điều động khí huyết, lật tay làm ấn, đánh từng chưởng lên quả chuông lớn, chỉ thấy quả chuông đập trên núi từ từ hóa thành trong suốt!
Hứa Ứng thừa thế xông lên, trút toàn bộ tu vi ra, mãi cho tới khi quả chuông lớn kia biến mất mới dừng tay!
“Vẫn chưa chết!” Trúc Thiền Thiền cực kỳ sợ hãi.
Hứa Ứng nhìn xuống dưới, chỉ thấy đỉnh núi cao nhất Tung Sơn đã biến thành ngọn núi thấp nhất, gần chỗ đỉnh núi có một người nằm gục trong hố, toàn thân be bét máu thịt.
Máu thịt trên người hắn đang ngọ nguậy, thân thể không ngừng gây dựng lại!
Hứa Ứng thầm giật mình, đá một cái vào người Ngoan Thất, quát: “Thất gia, tỉnh dậy!”
Ngoan Thất tỉnh lại khỏi giấc mộng, mơ mơ màng màng nói: “A Ứng, làm sao vậy?’
Hứa Ứng nhấc Trúc Thiền Thiền lên, ném lên trên đầu hắn, lại nhấc quả chuông lên. Trúc Thiền Thiền hét lớn: “Đừng bỏ lại ông lão tóc bạc kia, lần sau còn phải nhờ hắn cứu mạng!”
Hứa Ứng thò tay kẹp Bắc Thần Tử đang hôn mê dưới nách, nhanh chóng leo lên đỉnh đầu Ngoan Thất, nói: “Đi mau!”
“Ta còn chưa tỉnh ngủ.”
“Chạy trốn!”
“Đi!” Ngoan Thất lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng bỏ chạy!