Sau khi đám người Hứa Ứng đi khỏi không bao lâu, chỉ thấy cuối cùng đống máu thịt không thành hình người này tổ hợp lại, tạo thành thân thể, thậm chí quần áo đã bị đánh nát cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Trang sức hình chim đầu rìu mà hắn đội cũng hệt như lúc trước.
Đây chính là đặc tính của Thiên ma, Thiên ma sẽ ghi nhớ mọi chi tiết của thân thể, cho dù bị đánh nát cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn đi xuống đỉnh núi gần như đã thành bình địa, nhưng lại đạp hụt chân, suýt nữa ngã nhào.
Người trẻ tuổi mặc áo lông chim cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mình đã mất một cái chân.
Quần áo của hắn bị đánh nát, trang sức trên đầu cũng bị phá hủy, để khôi phục như bây giờ hắn đã hao tổn quá nhiều “tu vi”, cho nên không thể khôi phục cái chân này.
Trên người người trẻ tuổi mặc áo lông chim dâng lên làn khí đen, chân trái chia đôi, biến thành hai cái chân, chẳng qua gầy gò hơn nhiều. Nhưng hắn không buồn để ý, đi lên đỉnh núi.
Hắn hít một cái thật mạnh, đó là mùi thơm mà Trúc Thiền Thiền để lại.
Mùi thơm tiên dược này có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn, dụ dỗ hắn tới săn mồi.
Ở đằng khác, một tia nắng đập vào mí mắt Bắc Thần Tử, Bắc Thần Tử yếu ớt mở mắt ra, thấy Hứa Ứng, Trúc Thiền Thiền và quả chuông lo lắng nhìn mình; thấy mình tỉnh lại, hai người một chuông mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bắc Thần lão gia tử không có việc gì.”
Hứa Ứng cười nói: “Ta đã bảo lão gia tử ở hiền gặp lành, quả nhiên là vậy.”
Trúc Thiền Thiền nịnh nọt: “Bắc lão gia đại chiến Thiên ma, uy vũ vô song, nghĩa khí ngất trời, đệ nhất cổ kim! Bất cứ ai nghe tới sự tích của lão gia tử cũng phải giơ ngón cái, khen một tiếng trung nghĩa!”
Bắc Thần Tử cố gắng ngồi dậy, thở hổn hển nói: “Chắc ta lớn tuổi rồi, lúc liều mạng với tên Thiên ma kia bị khí huyết của hắn động tới nguyên thần, dẫn tới thần thức nguyên thần rối loạn, hôn mê bất tỉnh...”
Ông lão đột nhiên đẩy Hứa Ứng và Trúc Thiền Thiền ra, phá tan vòng bảo hộ của quả chuông, tung người nhảy từ trên đầu Ngoan Thất xuống, la lớn: “Lũ xấu xa các ngươi lại định lừa lão nhân gia ta liều mạng cho các ngươi, ta mặc kệ!”
“Rầm!” Một tiếng rơi trầm trầm vang lên.
Ngoan Thất đang đi đường, nghe âm thanh này vội vàng la lớn: “Có chuyện gì vậy? A Ứng, có chuyện gì vậy?”
Hứa Ứng vịn cái sừng dài màu đen của con rắn, nhìn xuống dưới nói: “Lão gia tử nhảy từ trên đầu ngươi xuống. Ta chỉ chữa trị nội thương lục phủ ngũ tạng cho ông ấy; còn nguyên thần, khu vực Hi Di và địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa đều đang bị thương, không thể sử dụng pháp lực, không bay lên được nên ngã thẳng xuống.”
Ngoan Thất giật mình, vội vàng dừng lại: “Ông ta nhảy bên nào? Bên trái hay bên phải? Bên phải của ta là vực sâu của hai giới âm dương...”
“Bên phải.”
Hứa Ứng cố gắng nhìn xuống dưới, tìm kiếm Bắc Thần Tử. Chỉ thấy ông lão tóc trắng này ngã xuống vực sâu khoảng trăm trượng, may mắn đập vào một tảng nham thạch nhô ra, không rơi xuống vực sâu.
Nếu ngã xuống vực sâu thì thần tiên cũng khó cứu, Hứa Ứng chỉ đành tìm một “người hộ đạo nhiệt tình” khác.
Bắc Thần Tử rơi tới mức hoa mắt chóng mặt, trong vực sâu lại có âm thanh huyên náo vang lên, như vô số ma vương bị nhốt bên dưới đang xì xào bên tai hắn, quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, khiến hắn khó lòng tập trung tinh thần.
Bắc Thần Tử thầm sợ hãi, định điều động pháp lực, nhưng không thể vận được chút tu vi nào. Ông lão hoảng hốt lo sợ, la lớn: “Hứa Ứng, cứu ta!”
Đột nhiên tảng nham thạch này lơi lỏng, tuột xuống.
Bắc Thần Tử kêu la sợ hãi, miễn cưỡng điều động nguyên thần, nguyên thần một tay nắm lấy vách đá, một tay bắt lấy tay hắn, có vậy mới không rơi xuống vực sâu.
Tảng đá kia nện lên vách vực sâu, nảy lên mấy cái, một lúc lâu sau mới rơi xuống vực sâu.
Ngay lúc ông lão không chịu nổi nữa thì quả chuông lảo đảo bay tới, miệng chuông hướng lên trời, đón lấy hắn rồi dẫn hắn chậm rãi bay ra khỏi vực sâu.
Quả chuông hạ xuống đầu Ngoan Thất, Bắc Thần Tử lăn từ trong chuông ra, thân thể mềm nhũn, miệng thở hổn hển.
Vừa rồi ông lão đã tuyệt vọng, tưởng mình ngã xuống vực sâu chết oan chết uổng, giờ phút này được cứu sống, suýt nữa khóc lên thành tiếng.
Trong lòng Bắc Thần Tử cực kỳ sợ hãi vực sâu, khi còn trẻ ông lão đã thấy không biết bao nhiêu luyện khí sĩ cường đại cố gắng thăm dò vực sâu, nhưng tất cả đều một đi không trở lại. Vực sâu đã trở thành ác mộng của Bắc Thần Tử.
Hứa Ứng khen: “Lão gia tử nghĩa khí ngập trời, lo chúng ta mất mạng nên nhảy xuống vực sâu rồi lại vòng về.”
Bắc Thần Tử hừ một tiếng: “Nghĩa khí ngập trời cái rắm! Lão phu trốn không thoát thì có, nếu trốn được thì ta ném cái lũ khốn kiếp các ngươi đi từ lâu rồi!”
Ông lão đã là vò mẻ chẳng sợ sứt, chẳng buồn khách khí với Hứa Ứng nữa mà chửi đổng lên, phong độ lúc trước mất sạch.
Quả chuông nói với Trúc Thiền Thiền: “Lão cuống lên rồi.”
Trúc Thiền Thiền gật đầu: “Tức nổ phổi rồi.”
Hứa Ứng an ủi: “Lão gia tử tranh thủ dưỡng thương, Thiên ma kia vẫn chưa chết, còn đang đuổi theo chúng ta. Chúng ta còn phải nhờ lão gia tử khôi phục phong độ, đối phó với Thiên ma!”
“Đối phó cái rắm!”
Bắc Thần Tử vẫn còn tức tối, chửi rủa không ngớt lời: “Bắc Thần Tử ta uy phong suốt ba ngàn năm, đã quen cảnh thương hải tang điền của nhân gian, chứng kiến biết bao hoàng triều thay đổi, vô số đại sự trôi qua như mây khói? Không ngờ hôm nay lại ngã trong tay lũ du côn cắc ké các ngươi!”
Trúc Thiền Thiền có lòng tốt nhắc nhở: “Lão gia tử, e là ở đây chỉ có A Ứng và Thất gia ít tuổi hơn ngươi, còn chưa biết ai là du côn cắc ké đâu.’
Bắc Thần Tử trong lòng nghiêm nghị, thầm nghĩ: “Con rắn thối kia thì nhỏ tuổi hơn ta thật, nhưng gã bại hoại họ Hứa này thì chắc chắn lớn tuổi hơn ta.”
Ông lão lại nghĩ tới chuyện mấy năm nay mình chạy tới chạy lui trong trần gian, khổ cực vất vả, lo lắng hãi hùng, lập được vô số công lao khổ lao, vốn tưởng rằng khổ tận cam lai, những ngày tháng tốt lành đang ở trước mắt, không ngờ lại rơi xuống kết cục bị Thiên ma ăn thịt. Bắc Thần Tử chẳng buồn giữ phong độ nữa, lại chửi bới ầm ĩ.
Hứa Ứng chờ ông lão chửi tới phát mệt rồi mới nói: Lão gia tử tranh thủ tu luyện đi. À đúng rồi, lão gia tử có linh đan diệu dược chữa thương không? Ta nhớ trong một số công pháp luyện khí sĩ có đan phương, có thể luyện chế linh đan chữa trị thương thế.”
“Chữa trị có tác dụng quái gì? Có đánh được Thiên ma kia đâu?”
Tuy nói vậy nhưng Bắc Thần Tử vẫn lấy từ trong khu vực Hi Di ra một số bình ngọc, đổ một ít linh đan ra nuốt, nhắm mắt ngưng thần, tiêu hóa dược lực, chữa trị vết thương của thần thức và nguyên thần.
Nhưng Thiên ma kia chiếm cứ thân thể tiên thi, thực lực mạnh mẽ, khiến thương thế của Bắc Thần Tử không chỉ dừng lại ở đó, thậm chí hình tượng của đại đạo và địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn cũng theo đó bị thương.
Thương thế đó thì linh đan diệu dược cũng không chữa trị được, phải bế quan tiềm tu, không ngừng tồn tưởng, thậm chí nghiêm trọng hơn còn phải đi tìm hiểu đủ loại đạo tượng mới có thể khôi phục lại đỉnh phong.
Nhưng bây giờ Bắc Thần Tử làm gì có cơ hội như vậy?
Bắc Thần Tử thở dài, ý chí sa sút, nói với Hứa Ứng: “Nếu Thiên ma đuổi theo thì chúng ta chết chắc rồi. Ta chắc chắn không địch nổi, nhiều nhất là đỡ hai ba đòn lại bị Thiên ma nuốt chửng. Quả chuông này cũng không đỡ nổi.”