Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 228 - Ta Muốn Trời Này Không Che Được Mắt Ta 2

Hứa Ứng ngơ ngác, lại thấy luồng kiếm khí của bản thân bắn ra ầm ầm, tới lui như ánh điện, tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Y giơ tay chạm vào luồng kiếm khí, đột nhiên kiếm khí hoàn nguyên thành khí huyết, chui vào cơ thể y như làn khói, biến mất không còn tăm hơi.

Quỷ thần mặt ngựa nổi giận, lao thẳng tới, quát lớn: “Định trốn à? Đừng hòng!’

Hắn điều động tu vi bản thân, khí hương hỏa dày đặc hiện lên, tạo thành hai cánh tay phía sau hắn, tổng cộng bốn cánh tay, mỗi cánh tay lại nắm lấy khí hương hỏa, biến khí hương hỏa thành trường đao dài trượng sáu trượng bảy!

Thần linh mặt ngựa sải bước, bốn cánh tay vung lên, ánh đao như dải lụa, cuốn lên gió rít ngập trời, bao phủ khắp nơi.

Hứa Ứng che chở cho Từ Tiền lùi lại phía khe nứt, mắt thấy không ngăn cản nổi, thân thể không hề nghĩ ngợi đột nhiên cúi về phía trước, lao đi như long xà, trong đầu bỗng vang lên âm thanh kỳ diệu, huyền ảo tới cực điểm, dẫn dắt khí huyết của y!

“Viu!”

Hứa Ứng đẩy hai tay ra, Long Xà uốn lượn, uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần. Long Xà khổng lồ cuốn thần linh mặt ngựa lên không trung, bay đi gần trăm trượng, đụng vào vách đá, hóa thành một đống thịt nát!

Hứa Ứng ngây dại, nhìn hai tay mình, khó là tin nổi.

Từ Tiến đứng sau lưng y cũng không nhịn được ngây người, lẩm bẩm: “A Ứng, rốt cuộc con là cái gì?”

Hoa văn hình tia sét trên trán Hứa Ứng từ từ phai nhạt, vội vàng nói: “Cha, chúng ta mau rời khỏi nơi này...”

“Ầm ầm!”

Ngọn núi sau lưng bọn họ chấn động kịch liệt, Hứa Ứng vội vàng xoay người, chỉ thấy ngọn núi khép lại, khe hở cũng biến mất không còn tăm hơi, sóng khí cuồn cuộn hất tung hai người!

“Thuyền của chúng ta!”

Trên không trung, Hứa Ứng vội vàng ôm lấy Từ Tiến, nghĩ tới chiếc thuyền và con cá còn trong khe nứt, trong lòng không khỏi lạnh buốt: “Xong rồi, sau này ăn gì đây?”

Y đỡ Từ Tiến hạ xuống đất, đột nhiên phát hiện sau lưng có dị động, vội vàng xoay người, chỉ thấy không biết từ lúc nào đã có gần trăm thần linh cao lớn xuất hiện sau lưng bọn họ.

Có kẻ như Thành hoàng trong miếu Thành hoàng, có kẻ như Hung thần trong chùa miếu, lớn lớn nhỏ nhỏ, tư thế khác nhau.

Thần linh cầm đầu cao ba trượng, khí tức cũng là cường đại nhất, toàn thân lấp loáng ánh kim, khí hương hỏa hùng hậu quấn quanh người, tiếng vạn dân tụng niệm không ngừng vang lên.

“Đào phạm âm đình Hứa Ứng, không ngờ ngươi trồn ở đây.”

Thần linh kim thân kia cười ha hả: “Đúng là đi mòn gót sắt không tìm được, đến lúc thấy lại chẳng mất công! Đúng là trời cao ban công lao cho Thông phán Vũ Lăng ta!”

Thần linh Kim Thân chính là Thông phán của Vũ Lăng quận, quan lớn một cõi của âm đình, khí hương hỏa dày đặc, có đạo hạnh ngàn năm, nhận được tin Hứa Ứng xuất hiện ở Vũ Lăng nên lập tức dẫn người tới nơi, cuối cùng cũng chặn được Hứa Ứng trước khi y rời khỏi cõi câm.

Từ Tiến quỳ sụp xuống, khấu đầu lia lại với các đám quỷ thần Thông phán Vũ lăng, dập đầu tới mức vỡ đầu chảy máu, hô to: “Các vị thần linh lão gia, cho hai người chúng ta một con đường sống! Ta xin dập đầu với ngài!”

“Dập đầu mà có tác dụng thì còn cần thiên điều làm gì?”

Thông phán Vũ Lăng không buồn nhìn hai một cái, xua tay nói: “Bắt tên Hứa Ứng lại, áp giải tới âm đình lĩnh thưởng!”

Sau lưng hắn, từng quỷ thần lao ra, nhào về phía Hứa Ứng Từ Tiến!

Hứa Ứng siết chặt nắm tay thành quyền, nhìn đám quỷ thần mạnh mẽ vô biên đang lao tới, không khỏi tức giận la lớn: “Ta đã làm sai điều gì?”

“A~~”

Kình lực toàn thân hắn bộc phát, ngửa mặt lên trời hét lớn, ngũ tạng trong cơ thể chấn động, khu vực Hi Di trải rộng, Huyền Quan hắc thiết ầm ầm khai mở, nước Thiên Hà chảy ngược!

Hứa Ứng đón đầu một Thành hoàng đang lao tới, đấm ra một quyền, theo quyền này đánh ra, đạo âm như chuông đồng ngân vang, khiến uy lực chiêu thức của y tăng vọt!

Đó là Nguyên Dục Bát Âm vang vọng, kích thích mọi nơi trong thân thể hồn phách của y, điều động uy năng không gì sánh nổi!

Vị Thành hoàng này bị một quyền của y đánh cho gãy xương cánh tay, cánh tay văng ra, Kim Thân bị phá, khí hương hỏa trên người cũng bị hủy diệt phân nửa!

Những quỷ thần khác lao tới, tấn công từ khắp các phương hướng. Chỉ thấy sau lưng Hứa Ứng hiện lên một khoảng trời xanh, xoay tròn, Cửu Dã Toàn Thư thu hết sức mạnh của quỷ thần vào trong na thuật thần thông, sau đó chiêu pháp biến đổi, hóa thành Thế Tượng Kiểu Kính, thân như hư không, hóa giải toàn bộ công kích!

Trên không trung của cõi âm, sấm sét đã đan xen từ lúc nào chẳng hay, giáng xuống theo ấn quyết của Hứa Ứng, đánh tan một gã Thành hoàng!

Giữa sấm sét vang dội có kiếm quang lấp lóe, xuyên qua ấn đường của một thần linh mặt ngựa, tiếp đó trường kiếm đám xuống, đột nhiên kiếm quang bùng lên, chém đôi một quỷ thần khác từ đầu đến chân!

Thân hình nho nhỏ của Hứa Ứng xuyên qua giữa sấm sét, Long Xà quấn quanh người, bay qua lượn lại, rầm rầm rầm, đẩy lùi từng vị thần linh Kim Thân.

“A!~”

Hoa văn hình tia sét trên ấn đường của y sáng rực lên, đột nhiên sau đầu hiện lên một khoảng Hỗn Độn hải, từng tòa động thiên xoay tròn hiển hiện.

Vết thương trên người y nhanh chóng khôi phục, giơ tay xuất ấn nghênh tiếp thần thông của một quỷ thần khác, chỉ thấy trong chưởng ấn của y hiện lên dị tượng Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi, trực tiếp đánh tan cả quỷ thần lẫn thần thông của hắn thành mây khói!

Máu tươi của quỷ thần dội xuống như mưa phùn, bắn tung khắp nơi, tứ chi bay tứ tung!

“Ầm!”

Bàn tay Hứa Ứng đỡ lấy chưởng của Thông phán Vũ Lăng, bị chấn động tới mức ngã ngược lại đằng sau. Thông phán Vũ Lăng quát lên chói tai, điều động khí hương hỏa ngàn năm, chưởng xuất như núi, đánh cho Hứa Ứng không ngừng lui lại phía sau!

Hoa văn sấm sét trên ấn đường Hứa Ứng phát sáng rực rỡ, đột nhiên lại có một tiếng nổ vang lên, một biển lửa hiển hiện sau lưng, bí tàng Giáng Cung khai mở, hai đại động thiên Yển Nguyệt như Yển Nguyệt lô, châm lửa tâm hỏa!

Khí tức của Hứa Ứng tăng vọt, chặn đứng thế công của Thông phán Vũ Lăng!

“Ầm ầm!”

Sấm sét trên bầu trời giáng xuống, soi sáng bốn phương, xung quanh là núi thây biển máu, từng thi thể thần linh khổng lồ đổ rạp.

Bàn tay của Hứa Ứng và Thông phán Vũ Lăng giằng co, ai nấy tăng cường tu vi tới cực hạn.

Đột nhiên sấm sét trên mi tâm Hứa Ứng từ từ phai nhạt, nhưng kèm theo hoa văn sấm sét ảm đạm, sau lưng y lại có Huyền Hoàng khí dâng lên, một tòa động thiên Hoàng Đình mở rộng!

Trong mắt Hứa Ứng lấp lóe thần quang, đó là thần thức đang thức tỉnh!

Thông phán Vũ Lăng thầm hô không ổn, trên trán đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên dưới nách lại có hai cánh tay mọc ra, là do khí hương hỏa tạo thành, đấm rầm rầm hai quyền, đập bay Hứa Ứng!

Hắn không thừa thắng xông lên mà xoay người chạy tới bên cạnh Từ Tiến, giơ tay bắt lấy Từ Tiến, thầm nghĩ: “Bắt tên này làm con tin trước đã...”

Nhưng ngay lúc này một ánh sáng như tuyết lóe lên, Thông phán Vũ Lăng ngẩng đầu, chỉ thấy Hứa Ứng hai tay nắm một cây rìu đá lớn nhảy từ trên không trung xuống!

Thông phán Vũ Lăng bị nhát rìu này bổ đôi, đứt thành hai mảnh.

Hứa Ứng cầm rìu hạ xuống đất, chậm rãi đứng thẳng dậy, không trung cũng từ từ sáng sủa.

Lúc này Từ Tiến mới phát hiện bản thân đang trong vũng máu, đâu đâu cũng có tay cụt chân đứt, chỉ riêng bàn tay bàn chân rải rác dưới đất đã to cỡ người mình.

“A Ứng, ngươi có thật là A Ứng không?” Từ Tiến lẩm bẩm.

“Con không biết nữa.” Hứa Ứng ngơ ngác, cắm rìu đá vào bên hông.

Y vịn Từ Tiến dậy, đi về phía vách núi.

Tới trước vách núi, y rút rìu ra, bổ xuống, vách núi nứt ra.

Hai người máu me đầm đìa đi ra ngoài.

Thuyền đánh cá đã vỡ nát, con cá lớn cũng bị ép thành đống thịt vụn. hai cha con lội nước ra ngoài, nước không tới ngực, cuối cùng cũng ra khỏi khe nứt này.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, trong lòng Hứa Ứng hơi động, đỡ từ Tiến lên, nguyên khí lưu chuyển dưới chân, thân hình hai người từ từ nổi lên, đứng trên mặt nước.

Hứa Ứng đỡ hắn ra ngoài, đi tới giữa rừng đào.

“A Ứng, có nhận ra ta không?”

Sau lưng y vang lên giọng nói quen thuộc, Hứa Ứng quay đầu lại, chỉ thấy một con rắn lớn ngóc đầu lên giữa rừng đào, hết sức quen thuộc.

Trong đầu Hứa Ứng hiện lên một cái tên, y chần chừ một chút rồi hỏi: “Ngươi là... Thất gia?”

Bình Luận (0)
Comment