Thôn dốc Mã Đầu, Hứa Ứng ngoan ngoãn ngồi xuống, bị Lỗ Tự ấn đầu, dội từng gáo nước lên trên, giúp y rửa vết máu dính trên đầu tóc.
“Cả đời này ta vẫn gội đầu giúp nó như vậy, gội suốt bảy năm, sao nó lại không phải con của ta được?” Lỗ Tự vừa nói vừa rơi nước mắt.
Các thôn dân cũng cầm xiên gỗ, màn thầu, dao phay các thứ tới, ngăn không cho Ngoan Thất, quả chuông và Trúc Thiền Thiền mang Hứa Ứng đi. Tuy bọn họ cực kỳ yếu ớt, cũng hết sức sợ hãi con rắn khổng lồ, nhưng vẫn đánh bạo đứng ra.
Lỗ Tự gội đầu cho Hứa Ứng, lau nước mắt, nức nở nói: “Sao lại không phải con của ta được?”
Hứa Ứng ngồi dậy nói: “Mẹ, có lẽ con không phải con của mẹ thật. Con có thể nhớ loáng thoáng một số chuyện, con nhớ con rắn này họ Ngưu, tên Ngoan Thất, con từng cùng hắn vào sinh ra tử, trải qua rất nhiều chuyện. Còn có ngài chuông, trong đầu con vẫn có một số hình ảnh, là nó liều mạng che chở cho con.”
Trúc Thiền Thiền lộ vẻ mong chờ: “Còn lão tổ ta nữa?’
Hứa Ứng chần chừ một chút: “Ngươi là cô dâu nuôi từ bé của ta à?”
Trúc Thiền Thiền nổi giận, đấm hai quyền lên đầu hắn: “Ngươi nằm mơ đi! Nghĩ cái quái gì đấy?”
Hứa Ứng nói: “Chẳng trách ta không có ấn tượng về ngươi, nếu là cô dâu nuôi từ bé thì chắc chắn phải có ấn tượng chứ, ta nhớ còn có một cô bé thích được ta nếm vị son.”
Y cố gắng suy nghĩ, cố nhớ lại tên của cô bé, hưng phấn nói: “Ta nhớ ra rồi, tên là Nguyên Vị Ương! Ta thích nếm son trên môi cô ấy!”
Ngoan Thất và quả chuông liếc mắt nhìn nhau, mặt mày lo lắng.
Quả chuông nhỏ giọng truyền âm: “Hắn tưởng Nguyên Vị Ương là nữ, nhưng cũng là chuyện tốt, dù sao cũng nhớ được một số chuyện.”
Lỗ Tự lau nước mắt, nhìn Từ Tiến, Từ Tiến không nói gì.
Trưởng thôn đứng trong đám người lớn tiếng nói: “Mẹ A Ứng, chỉ cần ngươi nói một câu thôi, chúng ta có liều mạng với con yêu quái này cũng phải giữ bé Ứng ở lại!”
Đột nhiên tiếng chuông chấn động, du dương vang vọng, thả ký ức bị phong ấn trong đầu mọi người ra ngoài!
Những người này chỉ là phàm nhân, phong ấn trí nhớ mà ba người lão già u sầu lưu lại trong đầu bọn họ không mạnh, quả chuông có thể dễ dàng phá vỡ những phong ấn này.
Trí nhớ của các thôn dân ập tới, chẳng bao lâu sau đã có người nhớ ra ba tháng trước có ba người hình thù quái lạ dẫn Hứa Ứng tới thôn.
Khi đó các thôn dân vốn không quen biết Hứa Ứng, nhưng chẳng mấy chốc ai ai cũng biết y, hơn nữa mỗi người đều biết bảy năm trước Từ Tiến dùng lưới đánh cá cứu được Hứa Ứng ở dưới sông.
Từ đó trở đi, tất cả mọi người đều biết Hứa Ứng đã sinh sống trong thôn bảy năm, cũng biết quê quán Hứa Ứng là khu đất Hứa gia, từng phát sinh hỏa hoạn.
Nhưng bây giờ trí nhớ của bọn họ đã được giải tỏa, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi Hứa Ứng.
Rốt cuộc thiếu niên này là cái gì? Vì sao sau khi hắn tới thì trí nhớ của các thôn dân đều thay đổi?
Trí nhớ của Từ Tiến và Lỗ Tự cũng thức tỉnh, hai vợ chồng ôm lấy nhau, nhìn Hứa Ứng với vẻ sợ hãi.
“Tức là, con thật sự không phải con trai của hai người, phải không?” Hứa Ứng âm thầm buồn bã, mỉm cười hỏi họ.
Hai vợ chồng lắc đầu.
Cánh mũi Hứa Ứng giật giật, nước gội đầu hôm nay hơi lạnh, y thầm nghĩ. Có lẽ y bị lạnh, sống mũi cay cay.
Lỗ Tự chần chừ, không nói gì.
Hứa Ứng nhìn bọn họ, khóe miệng giật giật.
Trí nhớ của Lỗ Tự và Từ Tiến khôi phục, biết y không phải là con trai của mình, cũng không sinh sống với bọn họ. Thế nhưng trí nhớ của Hứa Ứng vẫn không hề thay đổi, y vẫn mang trong lòng tình cảm sâu đậm đối với hai người. Trong trí nhớ của y, vẫn còn lưu lại hình ảnh bọn họ cùng sinh sống bảy năm ròng. Đối với y, bọn họ vẫn là cha mẹ.
Hứa Ứng tung người lên, hạ xuống mặt sông, vung ống tay áo, từng con cá lớn không khống chế được thân mình, văng lên trên sông. Đống cá này đủ cho cư dân trong thôn dốc Mã Đầu sinh sống một thời gian.
Trúc Thiền Thiền lấy một viên linh đan ra, hòa vào trong nước giếng nói: “Đợi linh đan tan hết, vợ chồng các ngươi lấy nước giếng uống là có thể mang thai đứa con của mình.”
Ngoan Thất bơi vào Nguyên Giang, quả chuông bay tới chui vào sau đầu Hứa Ứng. Ngoan Thất lặn xuống nước, đột nhiên ngóc đầu nâng Hứa Ứng lên, bơi về phía đông.
Lỗ Tự và Từ Tiến đưa mắt nhìn theo họ đi xa, trong lòng thoáng buồn bã.
Cuộc sống ở thôn dốc Mã Đầu lại khôi phục yên bình, chuyện thôn dân gặp yêu quái đã biến thành đề tài bàn tán của họ trong lúc rỗi rãi; nhưng câu chuyện còn chưa kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Lỗ Tự kêu lên sợ hãi, Từ Tiến vội vàng ra ngoài, chỉ thấy trong sân nhà mình có thêm một chiếc thuyền mới.
Lại mấy hôm sau, hai vợ chồng vừa ngủ dậy, trước sân nhà lại có một con cá lớn dài hai ba trượng. Cá mấy hôm trước còn chưa ăn xong, hai vợ chồng bèn đem cá ra chợ bán.
Lại mấy hôm nữa, không biết vì sao trong sân lại có thêm một con cá lớn.
Nhà họ thường xuyên có cá lớn xuất hiện một cách khó hiểu, có người nói yêu quái tên Hứa Ứng trở về báo ân.
Cuộc sống của hai vợ chồng Từ Tiến dần dần thoải mái hơn, không bao lâu sau Lỗ Tự có bầu, người trong thôn uống nước giếng, thân thể cũng khỏe mạnh hơn, không bệnh tật gì.
Sau ba tháng, mùa thu tới, Từ Tiến nói với Lỗ Tự: “Mấy hôm nay đứa con trai yêu quái của chúng ta không tới đưa cá.”
Lỗ Tự nói: “Chúng ta nuôi nó ba tháng, nó đã đền ơn xong, bây giờ ân oán đã hết, vợ chồng mình cũng có con, nó cũng nên buông bỏ.”
Từ Tiến gật đầu, lên thuyền đánh cá như thường. Nhắc tới cũng lạ, chiếc thuyền mà đứa con yêu quái đưa hắn cực kỳ vững vàng, cho dù trên sông có sóng to gió lớn ra sao, chiếc thuyền vẫn vững như đá tảng.
“A Ứng không phải yêu quái như bọn họ nói, nó là người, có trái tim.” Hắn thầm nhủ trong lòng.
Vô Vọng sơn, Hứa Ứng chạy bất kể ngày đêm , từ Vũ Lăng trở lại đây.
Mấy ngày qua, nửa đêm y lại lén lút ngự kiếm bay đi, lướt cả ngàn dặm trong bóng tối, chạy tới Vũ Lăng, tiếp đó trước khi trời sáng lại trở về Vô Vọng sơn.
“A Ứng, ngươi đã báo đáp ân tình, sau này không phải đi nữa.”
Quả chuông chờ y ở trên núi, thấy y bụi bặm mệt mỏi trở về, bèn nói: “Ngươi là luyện khí sĩ, bọn họ là phàm nhân, đối với luyện khí sĩ thì chỉ là sóng gió nho nhỏ, đối với phàm nhân lại là tai họa ngập đầu, đừng làm liên lụy tới bọn họ.”
Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị nói: “Ngài chuông nói đúng, ta sẽ không đi nữa!”
Ngoan Thất trườn tới, dò hỏi: “A Ứng, tu vi của ngươi đã cao hơn lúc trước, có nhớ lại chuyện hồi xưa không?”
Ba tháng qua Hứa Ứng tu luyện trên Vô Vọng sơn, tu vi đã khôi phục, còn tiến bộ thêm một bước, cách Khấu Quan kỳ tầng thứ tư càng lúc càng gần.
Những ngày này, thi thoảng trong đầu y lại hiện ra vài hình ảnh, có cuộc sống ở khu ruộng Tưởng gia, lại có cảnh chạy trốn cùng Ngoan Thất và quả chuông, còn có gương mặt Nguyên Vị Ương, tình cảnh Chu Tề Vân độ kiếp.
Nhưng từ đầu đến cuối, y vẫn không thể xâu chuỗi những hình ảnh này lại, không thể nhớ lại triệt để những chuyện xua.
Trúc Thiền Thiền trở thành cô nhóc choai choai, khí sắc phiêu dật như tiên nữ, tu vi thâm hậu mạnh mẽ. Cô mặc quần áo của Quách Tiểu Điệp, đúng như lời nói trước đây, quần áo của Quách Tiểu Điệp hơi nhỏ với cô.
“Chắc lần trước trí nhớ được giải tỏa, hắn âm thầm giấu diếm một phần lực lượng, dùng nó đối kháng với phù văn phong ấn, khiến phong ấn có sơ hở!”