“Hứa quân, chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa, nên tiến hành phục sinh Thủy Hoàng Đế thôi.” Từ Phúc tìm tới nói.
Hứa Ứng dò hỏi: “Thủy Hoàng Đế ở đâu?”
Từ Phúc trả lời: “Bị phong ấn ở Ly Sơn. Ta đã tung tin trong Ly Sơn có bảo bối xuất thế, khiến đám thế gia na sư đi trước dò đường. Sau khi bọn chúng dùng hiến tế máu huyết bản thân, chúng ta mới đi vào, bớt được nhiều nguy hiểm. Hơn nữa...”
Hắn ngừng nói, mời Hứa Ứng leo lên Phương Trượng tiên sơn rồi mỉm cười: “Phục sinh Thủy Hoàng Đế cần rất nhiều tính mạng. Ta chỉ cần tung tin là tính mạng tự tới, không cần đích thân ra tay.”
Phương Trượng tiên sơn bay về phía tây bắc, Hứa Ứng thầm nghĩ: “Thiền Thiền có tìm được pháp bảo của mình không? Cô ấy còn không xuất hiện thì không kịp mất.”
Di chỉ Hạo Kinh.
Trúc Thiền Thiền đi giữa những dãy núi bên ngoài Hạo Kinh, đột nhiên thấy một ngọn núi, không khỏi vui mừng, vội vàng chạy về phía ngọn núi kia.
Cô còn chưa tới gần ngọn núi đã thấy hàng trăm na sư đang chém chém giết giết lẫn nhau, tranh giành bảo vật. Ngọn núi kia là vùng đất mới vừa hiện lên, lúc mới xuất hiện thì rất bình thường không có gì lạ, nhưng sau này một cơn bão quét qua, khiến một số pháp bảo trôi từ trên núi xuống, đa số làm bằng đồng thau.
Đó đỉnh đồng, cây đồng, kiếm đồng, đủ loại bảo vật, cực kỳ lợi hại. Chuyện này khiến các thế gia xung quanh kinh động, tới đây tranh giành.
Đám người thấy Trúc Thiền Thiền bay tới, ai cũng phòng bị, lại thấy Trúc Thiền Thiền không tới đoạt bảo mà bay lên núi, lại thở phào nhẹ nhõm.
Trúc Thiền Thiền đi tới vách đá dưới chân núi, ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi, sắc mặt kích động.
Cô giơ tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve vách đá, hạ giọng nói: “Ta về rồi đây... sáu nghìn năm rồi ta mới về, ngươi còn nhớ ta không? Còn nhớ những dấu ấn ta lưu lại trên người ngươi không? Hôm nay ta sẽ giải phóng cho ngươi!”
Đột nhiên toàn bộ ngọn núi lay động kịch liệt, từng tảng đá bên ngoài tróc ra, để lộ hoa văn đồng xanh trong núi.
Toàn bộ ngọn núi là một món pháp bảo khổng lồ!
Đây chính là pháp bảo mà Trúc Thiền Thiền chế tạo bằng “phế liệu”, Phi Lai phong!
Đất đá không ngừng rơi xuống, bề mặt bên ngoài của Phi Lai phong từ từ hiện lên hoa văn cổ xưa, tảng đá trong hoa văn cũng bị chấn động tới rung chuyển, rụng xuống.
Phi Lai phong sáng lên từng khúc một, khiến đám na sư đang tranh giành cột trụ đồng thau kinh ngạc tới mức sững sờ, ai nấy ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây là bảo vật gì vậy?”
“Dùng Bất Chu sơn chế tạp pháp bảo à?”
“Thủy Hoàng Đế tập trung pháp bảo trong thiên hạ, chế tạo Thập Nhị Kim Nhân, chắc có đào Thập Nhị Kim Nhân ra, chế tạo một cây cột khổng lồ như vậy?”
...
Dòng lũ cuốn tới, đỉnh đồng cây đồng từ trên núi rơi xuống đã là bảo vật bất phàm. Nhất là gốc bảo thụ đồng thau, cao tới bốn trượng, có mười hai nhánh cây đồng thau, trên nhánh có Tam Túc Kim Ô thuần kim, cành cây chính giữa có hình vẽ mặt trời.
Bảo thụ đồng thau này tỏa ra chấn động uy năng mãnh liệt, thi thoảng lại có hào quang ngập trời, chiếu rọi xung quanh, khiến dãy núi bốn phía đều bị nhuộm đỏ. Lại có mười hai Kim Ô thi thoảng lại bay lên trên cành này, hạ xuống từ cành kia, ai dám tiếp cận thì bay tới mổ người đó, cho dù là đại na đã tu luyện tới năm tầng động thiên cũng chỉ một đòn là mất mạng!
Bảo vật như vậy nhưng so sánh với tòa Phi Lai phong này vẫn kém quá xa, không đáng nhắc tới.
Trúc Thiền Thiền định tế pháp bảo này lên, thu hồi pháp bảo, nhưng cô nhóc chỉ cảm thấy cực kỳ khó khăn, trong lòng cũng ảo não: “Ta lấy quá nhiều phế liệu ở chỗ Chu Thiên tử, pháp bảo này quá nặng, không tu luyện tới cảnh giới Thập Nhị Tế đỉnh phong thì đừng hòng tế lên được.”
Cô cố gắng xê dịch bước chân về phía trước, toàn bộ Phi Lai phong từ từ nghiêng sang bên.
“Đúng là ta lấy quá nhiều phế liệu, không biết Bỉ Ngạn Thần Chu mà Chu Thiên tử bảo ta chế tạo có đến được Bỉ Ngạn hay không?”
Trúc Thiền Thiền không khỏi lo lắng, năm xưa trong thời Chu Thiên tử, tất cả mọi người đều khổ não vì không cách nào độ kiếp phi thăng, vì vậy dồn dập tiến tới thế giới Bỉ Ngạn. Nhưng Bỉ Ngạn nguy nan trùng trùng điệp điệp, không biết bao nhiêu luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ cường đại chết trên đường đi hoặc bị tiên hỏa thiêu chết.
Chu Thiên tử tập hợp bảo vật trong thiên hạ, chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu, định chở toàn bộ văn võ quần thần trong triều đình qua Bỉ Ngạn. Trúc Thiền Thiền chính là Thiên công chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu cho Chu Thiên tử.
“Vạn nhất ta cắt xén phế liệu quá nhiều, Bỉ Ngạn Thần Chu không chống đỡ nổi, bị lật thuyền...”
Cô không khỏi rùng mình, thế chẳng phải văn võ bá quan trong triều đều mất mạng?
Đột nhiên, mấy trăm vị na sư cản đường cô, đằng đằng sát khí, có người nhìn vào người cô, có người lại nhìn Phi Lai phong.
“Tiểu nha đầu, để pháp bảo lại!”
“Để cả người lại!”
“Gọi đại nhân!”
Trúc Thiền Thiền mỉm cười, giọng nói ngọt ngào: “Đại nhân ~ ~”
“Viu!”
Phi Lai phong bay tới, ngọn núi khổng lồ ép thẳng một đường, dễ dàng quét sạch mọi thứ, cho dù đám người kia tế lên bảo thụ đồng thau, đỉnh đồng thau, tất cả đều không thể đối phó với Phi Lai phong, trực tiếp bị chấn bay.
Đám người miệng hộc máu tươi, chạy trốn bán sống bán chết, nhưng làm sao chạy được khỏi ngọn Phi Lai phong kia? Chỉ trong chớp mắt, mấy trăm vị cao thủ đã bị nghiền thành bột phấn!
Lúc này lại nghe một giọng nói vừa sợ vừa giận vang lên: “Nghiệp chướng, ngươi dám!”
Trúc Thiền Thiền nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy trên bầu trời sáng rực lên, chín tòa động thiên xoay tròn trên trời, chuyển động, đâm vào hư không, cắm rễ trong một bầu trời như làm bằng ngọc.
“Cao thủ tu luyện bí tàng tới tầng thứ chín!”
Trúc Thiền Thiền trong lòng nghiêm nghị, không dám thất lễ, Nguyên Thần lập tức nhảy từ sau ra, tế Phi Lai phong lên đập thẳng tới. Na tiên trên không trung thi triển na thuật, pháp lực ngập trời hóa thành một bàn tay khổng lồ chộp về phía Phi Lai phong. Bàn tay lập tức tan vỡ, Phi Lai phong đập thẳng lên chín đại động thiên!
“Nghiệp chướng lợi hại lắm!”
Vị cao thủ tầng thứ chín kêu lên một tiếng đau đớn, máu bắn ra trên bầu trời, phi thân rời khỏi.
Các loại bảo vật như bảo thụ đồng thau, đỉnh đồng thau cũng từ từ bay lên, hạ xuống trên Phi Lai phong. Chúng vốn là một bộ phận của Phi Lai phong, giờ phút này chẳng qua chỉ là vật quy nguyên chủ.
Trúc Thiền Thiền phát động Phi Lai phong hai lần liền, tu vi hao tổn tới bảy tám phần, thầm hô may mắn: “Nếu người kia liều mạng với ta, ta cũng chẳng thi triển được chiêu thứ hai, cũng may hắn khá nhát gan. Ta kéo ngọn núi này đi thì chẳng biết bao giờ mới đến được chỗ Hứa Ứng... Đợi đã, bọn họ đang chạy về phía này?”
Cô nháy mắt mấy cái, cười nói: “Cũng tốt, đỡ phải đi tìm bọn họ. Đợi đã, ta chỉ lưu lại dấu ấn trên người quả chuông, Ngoan Thất và lưỡi búa chứ có lưu lại dấu ấn trên người Hứa Ứng đâu. Chẳng lẽ Từ Phúc giết người đoạt bảo, giết chết Hứa Ứng, cướp ba bảo bối rồi?”
Cô lập tức thoải mái: “Lão tổ ta chẳng thể làm gì khác ngoài xử lý Từ Phúc, đoạt lại ba món bảo bối, báo thù rửa hận cho A Ứng.”
Cô không hứng thú gì với rìu đá, ngược lại khá ưa thích Ngoan Thất và quả chuông, chỉ cảm thấy hai món bảo vật này sắp họ Trúc, không nhịn được mặt mày hớn hở.
“Có gì đó không đúng.”
Trúc Thiền Thiền nhìn quanh, chỉ thấy rất nhiều na sư từ nơi khác chạy tới, đều đi theo cùng một hướng tới khu vực phụ cận Hạo Kinh. Hạo Kinh là hoàng thành của Chu Thiên tử, vốn giấu giữa núi non trùng điệp, về sau theo Thiên Nhân Cảm Ứng mà biến mất khỏi nhân gian.
Bây giờ Hạo Kinh lại tái hiện, đúng là có không ít na sư tới đây tìm bảo vật, nhưng dọc đường Trúc Thiền Thiền đã thấy quá nhiều na sư, trong lòng nghi hoặc không thôi: “Chẳng lẽ Chu Thiên tử trở về? Không đúng, không đúng, ta chế tạo Bí Ngạn Thần Chu cho Chu Thiên tử, chưa chắc đã chở được nhiều người như vậy tới Bỉ Ngạn.”