Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 263 - Ngã Ba Cuộc Đời 1

Phi Lai phong cắm nghiêng trên mặt đất, tỏa ra hơi nóng hừng hực.

Bốn phía xung quanh là rừng sâu núi thẳm, cây cối đổ trái đổ phải, cách đó không xa là một thác nước lớn, bị gió lốc khi Phi Lai phong đập xuống thổi lệch, giờ phút này dòng nước dần dần trở về quỹ đạo cũ.

Hứa Ứng nhìn về phía Nguyên Vị Ương, Nguyên Vị Ương nhìn thác nước đổ xuống, không nói một lời.

Ngày hôm nay đã có quá nhiều biến cố ập tới người cô, Hứa Ứng cũng không biết cô có thể tiếp nhận đả kích lớn đến vậy không.

Ngoan Thất giữ im lặng, căng thẳng nhìn bầu trời, chỉ lo Nguyên Vô Kế sẽ đuổi theo. Trúc Thiền Thiền thì vội vàng phân giải Phi Lai phong, tách thành những pháp bảo lớn lớn nhỏ nhỏ, phân bổ khắp nơi, bố trí trận pháp, ẩn giấu tung tích.

Một lúc lâu sau Nguyên Vị Ương nhìn thác nước đã trở lại dòng chảy cũ, dường như tâm cảnh cũng khôi phục như lúc ban đầu, nói với Hứa Ứng: “Ta phải về kinh thành một chuyến, trong nhà vẫn còn vài đệ tử Nguyên gia. Nếu ta không về, có lẽ kết cục của Nguyên gia cũng giống Chu gia, bị người ta ăn xong lau sạch.”

Hứa Ứng nhìn cô nói: “Sau chuyến đi lần này, ngươi muốn là công tử Vị Ương hay Nguyên Như Thị?”

Nguyên Vị Ương kinh ngạc nhìn y, đột nhiên tháo dây buộc, mái tóc đen như thác nước đổ xuống. Cô đi đến trước mặt y, kiễng chân, hôn nhẹ lên môi y một cái.

Cô buộc lại mái tóc, thắt lại đây, nghiêng đầu nhìn Hứa Ứng: “Sau chuyến đi lần này ta là gia chủ Nguyên gia, gánh vác trách nhiệm phục hưng Nguyên gia. Nhi nữ tình trường, phải buông xuống.”

Cô rảo bước đi ra ngoài, gọi một tiếng: “Kiêu bá, chúng ta về Thần Đô!”

Kiêu bá chần chừ một chút, khẽ cúi người với Hứa Ứng, vội vàng đuổi theo cô.

Hứa Ứng lớn tiếng nói: “Cưới gia chủ Nguyên gia cần bao nhiêu sinh lễ?”

Nguyên Vị Ương thân thể cứng đờ, quay đầu lại nhìn y, vẫy tay, thân hình xa dần.

Trong lòng Hứa Ứng dâng lên nỗi phiền muộn u uất, là điều chưa từng xảy ra trong ký ức bảy tám năm qua.

“Thần tiên bất lão cũng bị tình cảm quấy nhiễu à?” Trúc Thiền Thiền trêu ghẹo.

Hứa Ứng chỉnh đốn lại tâm trạng, nói: “Ta chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, chẳng lẽ không thể có phiền muộn của người bình thường?”

Trước đây không lâu y vẫn là người bắt rắn, ăn bữa trước không có bữa sau, chỉ lo mình sẽ chết trong miệng rắn lúc nào không biết. Hơn nửa năm qua lại trải qua quá nhiều chuyện, khiến y không khỏi ngây ngẩn.

Từ giết thần ở khu ruộng Tưởng gia, đến Nại Hà đổi đường; từ cõi âm xâm lấn tới Chu Tề Vân độ kiếp, từ kết bạn với Nguyên Vị Ương đến biến cố của Nguyên gia, từ Từ Phúc đến lăng mộ Ly Sơn.

Y cũng từ người bắt rắn, đến thần tiên bất lão.

Nhưng trí nhớ của y vẫn luôn là thiếu niên ở khu ruộng Tưởng gia, không hề thay đổi.

Trúc Thiền Thiền nói: “Chúng ta cần tránh né đầu sóng ngọn gió. Không dám giấu giếm, ta đã gặp luyện khí sĩ thời Đại Chu trong lăng mộ Ly Sơn, ta nghi ngờ Chu Thiên tử đã từ Bỉ Ngạn trở về.”

Thiếu nữ lão tổ lo lắng nói: “Nếu hắn phát hiện chuyện ta cắt xén nguyên vật liệu trong quá trình chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu, có lẽ sẽ về tính sổ.”

Đúng là cô rất lo lắng, dù sao Bỉ Ngạn Thần Chu có thể chèo chống tới Bỉ Ngạn hay không cũng rất khó nói. Trúc Thiền Thiền nghi ngờ dọc đường là chiếc thuyền đó đã gặp bất trắc rồi.

Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị, nói nhỏ với Ngoan Thất: “Thất gia, sau này luyện bảo thì đừng tìm cô ta.”

Ngoan Thất gật đầu lia lịa, nhỏ giọng nói: “A Ứng, ngươi xem giúp ta, có phải cô ta âm thầm lưu lại dấu ấn trên người ta không? Gần đây ta luôn nghi ngờ cô ta để lại dấu ấn ở nơi ta không để ý đến.”

Trúc Thiền Thiền nghe nói như vậy, vội vàng lên tiếng: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người, quan giám ngục dùng hình với ta, ta còn không khai!”

Quả chuông nghe vậy vội vàng quay sang Hứa Ứng nói: “A Ứng, xem giúp ta nữa.”

“Ta tuyệt đối không động tay động chân với ngài chuông!” Thiếu nữ thề thốt, vỗ ngực tới mức rung rung.

Hứa Ứng đi vòng quanh quả chuông và Ngoan Thất kiểm tra một hồi, nhưng không phát hiện ra điều gì. Chẳng qua quả chuông và Ngoan Thất vẫn thấy bất an.

Trúc Thiền Thiền cười nói: “Lão tổ ta lưu lại dấu ấn, đương nhiên các ngươi không thể tìm được rồi. Đương nhiên, ta không lưu lại.”

Đột nhiên, cô bỗng biến sắc, hạ giọng nói: “Đừng lên tiếng.’

Hứa Ứng, quả chuông và Ngoan Thất vội vàng nín thở ngưng thần. Lúc này, chỉ thấy trên bầu trời có cái bóng khổng lồ bay qua, không biết là thứ gì, cảm giác cực kỳ ngột ngạt.

Ngoan Thất đang định lên tiếng, đột nhiên một giọng nói không biết vang lên từ đâu, truyền vào tận đáy lòng mọi người: “Thần tiên bất lão, mọi chuyện đã ổn, xin hãy thả tiểu nữ ra.”

Giọng nói này, chính là giọng của Nguyên phu nhân!

Hứa Ứng, Trúc Thiền Thiền và Ngoan Thất trợn trừng hai mắt, không dám nói gì.

Giọng nói của Nguyên phu nhân lại vang lên trong đầu bọn họ, hết sức dịu dàng: “Vị Ương, mẹ đang ở đây, con đi ra đi. Mẹ không bắt con giả làm nam nữa, không bắt con ngụy trang thành Vị Ương công tử nữa. Mẹ biết sai rồi, con vốn là nữ giới, đáng ra không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy. Con ra đi...’

Một lúc lâu sau, giọng nói của Nguyên phu nhân lại có vẻ ngạc nhiên: “Lão thái quân, người còn sống, tốt quá tốt quá!’

Giọng nói của Nguyên lão thái quân cũng vang vọng lại, có vẻ khá suy yếu, thở hổn hển nói: “Lão thân bị quái vật kia đánh lén, giả chết thoát thân. Được rồi được rồi, con cũng trốn thoát à, Vị Ương đâu? Kiêu bá, còn không đi ra?”

Từ đầu đến cuối đám người Hứa Ứng không phát ra âm thanh gì.

Lại một lúc sau, giọng nói của Nguyên Vị Ương vang lên: “Hứa yêu vương, chúng ta an toàn rồi, có thể đi ra.”

Lúc này giọng nói của Hứa Ứng cũng vang lên trong đầu bọn họ, kêu gọi mọi người: “Thất gia, ta và các ngươi ra thôi! Các ngươi ở đâu?”

Đám người Hứa Ứng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sợ hãi.

Trên một ngọn núi cách xa bọn họ ngàn dặm, một thân hình đứng sừng sững trên núi, gió núi thổi qua ào ào, hất tung ống tay áo của hắn.

Thần thức của hắn rất hùng hồn, trải khắp bốn phương tám hướng, lấy ngọn núi này làm trung tâm, kéo dài tới cả trăm dặm.

Hắn rất kiên nhẫn, chờ đợi một lúc lâu mà không thấy có hồi âm, lúc này mới nói: “Cẩn thận đến vậy sao? Đúng là coi thường hắn... Đợi đã, cái lũ kia đúng là âm hồn bất tán, bị trạng thái của ta thu hút tới nơi này!”

Hắn lách mình bỏ chạy, biến mất không còn tăm hơi.

Bắc Thần Tử, Ngọc Đường tiên tử và lão già u sầu tới nơi này, sau lưng còn có một Thổ địa thần thấp bé, sắc mặt khó chịu, có vẻ rất bực bội với ba người.

Bọn họ đặt chân lên đỉnh núi, hết nhìn đông tới nhìn tây nhưng không tìm được đám người Hứa Ứng, Nguyên phu nhân. Lão già u sầu sắc mặt càng sầu thảm, dậm chân nói: “Bắc Thần, đã bảo các ngươi giám sát chặt chẽ rồi mà? Sao lại đánh mất nữa rồi?”

Bắc Thần Tử vội vàng nói: “Sau khi chúng ta gọi người là lập tức đến lăng mộ Ly Sơn, tiếc là Tổ Long đã phục sinh, thống lĩnh Kim Nhân hoàng lăng đánh đập Từ Phúc. Ta và Ngọc Đường tiên tử thấy có cơ hội nên đi ám toán Từ Phúc.”

Vết máu ứ trên mặt hắn còn chưa tan, trên người Ngọc Đường tiên tử cũng có nhiều vết thương.

Bình Luận (0)
Comment