Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 264 - Ngã Ba Cuộc Đời 2

Bắc Thần Tử lúng ta lúng túng nói: “Từ Phúc đã bị Tổ Long đánh bị thương, theo lý mà nói chúng ta có thể nhân cơ hội này đánh lén. Nhưng cờ sai một nước, không nhân cơ hội được mà còn bị đánh một trận...”

Ngọc Đường tiên tử giải thích: “Từ Phúc có một quyển sách vàng, trên sách vàng là phù văn Trấn Ma, vì vậy chúng ta phải giải quyết Từ Phúc, đoạt lấy sách vàng, như vậy là giải quyết được mọi chuyện rồi! Vì vậy chúng ta không giám thị Hứa Ứng, không ngờ lại không tìm thấy.’

Lão già u sầu dậm chân nói: “Các ngươi quá hồ đồ!”

Hai người sắc mặt xấu hổ.

Thổ địa thần nói như ông cụ non: “Đủ rồi! Bản quan tới đây là để xem các ngươi trốn tránh trách nhiệm hay sao? Ngày thường thì chẳng buồn hiếu kính tới một nén hương, xảy ra chuyện thì gọi bản quan đến chùi đít!”

Ba người vội vàng cười bồi, Bắc Thần Tử giơ một nén nhang lên cao nói: “Ngài là Thổ địa của Thần Châu, Hứa Ứng kia có ẩn thân ở nơi nào cũng không gạt được cảm ứng của ngài. Xin ngài giúp đỡ một chút!”

Thổ địa thần kia nhận nén nhang hiếu kính của luyện khí sĩ phi thăng này rồi mới nói: “Ta sẽ tìm ra Hứa Ứng, các ngươi quan sát hắn cho kỹ, đưa hắn vào góc nào đó ít ai qua lại kẻo hắn lại chạy mất!”

Ba người luôn mồm xưng phải.

Thổ địa thần đang định làm phép, đột nhiên trong lòng hơi động: “Có người tới! Tốc độ nhanh quá! Kẻ tới không có ý tốt!”

Hắn giận quá hóa cười, ha hả một tràng rồi nói: “Ta là Thổ địa thần của Thần Châu, thần thánh phương nào mà dám động tới ta?”

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Thổ địa thần của Thần Châu? Trẫm chân đạp Thần Châu, nắm giữ giang sơn xã tắc, ngươi mà cũng dám xưng thần trước mặt trẫm?”

Thổ địa thần kia ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Cửu Đỉnh hóa thành Cửu Châu, từ trên trời giáng xuống, trấn áp xung quanh!

"Tổ Long!"

Thổ địa thần kia biến sắc, lại thấy trên không trung xa xa, một người khoác áo choàng vàng đang đi về phía này, áo choàng bị gió kéo căng.

“Các ngươi giấu thần tiên bất lão ở đâu rồi? Mau giao ra cho trẫm!”

Một lúc lâu sau.

Ba người Bắc Thần Tử mang theo Thổ địa thần bị đánh tới mức xụi lơ, bỏ trốn mấy vạn dặm. Thổ địa thần kêu to: “Dừng lại! Dừng lại! Trốn khỏi Thần Châu thì bên ngoài không có hương hỏa của ta, ta sẽ chết mất!”

Ba người vội vàng dừng bước.

Thổ địa thần thở hổn hển nói: “Tổ Long mang theo Cửu Đỉnh, khống chế mười Kim Nhân, lại cầm Thái A kiếm, chúng ta không phải đối thủ của hắn. Đưa ta về miếu trước đã, ta bẩm báo lên trên, xin bên trên ban thần khí Thiên đạo, diệt trừ Tổ Long Từ Phúc, dọn dẹp chướng ngại!”

Ba người vui mừng, cuống quít nâng hắn về miếu Thổ địa.

Sau khi vào miếu Thổ địa, Thổ địa thần gắng gượng đứng dậy, đi vào địa điểm phi thăng trong miếu, cung kính đốt hương cầu nguyện, bẩm báo mọi chuyện.

Một lúc sau sắc mặt Thổ địa thần nghẹn tới mức hóa thành màu gan heo, uất ức đi từ trong miếu ra.

Ba người Bắc Thần Tử vội vàng đi tới hỏi dò: “Cấp trên nói sao?”

Thổ địa thần sắc bực bội nói: “Cấp trên đưa ta một tờ giấy trả lời, là một tờ giấy vàng, nói đã biết, sẽ làm theo quy trình, bảo chúng ta chờ.”

Ba người quay sang nhìn nhau.

Lão già u sầu dậm chân nói: “Thế thì phải chờ tới năm nào tháng nào? Đến lúc có hồi âm thì Tổ Long cũng phá cả miếu rồi!”

Đám người Hứa Ứng trốn tránh mấy ngày, không thấy động tĩnh gì. Mọi người nhân cơ hội chữa trị thương thế, Trúc Thiền Thiền cũng thu hồi pháp bảo, khôi phục diện mạo thật của Phi Lai phong.

“A Ứng, ta phải đi tìm luyện khí sĩ Đại Chu kia.”

Trúc Thiền Thiền nói: “Người này đột nhiên xuất hiện, khiến ta cảm thấy hơi bất an. Ta phải đi tìm hiểu! Thất gia, há miệng!’

Ngoan Thất bất giác há miệng, Trúc Thiền Thiền lại tháo dỡ một nửa Phi Lai phong, cho các loại đỉnh đồng thau kiếm đồng thau cột đồng thau gì đó vào miệng Ngoan Thất.

Đến lúc nhét không được lại đẩy đẩy, đẩy xong lại đạp mấy cái, cuối cùng cũng nhét được.

Trúc Thiền Thiền phủi tay nói: “Phi Lai phong còn lại thì ta có thể sử dụng được. Các ngươi không cần lo cho ta, chắc chắn ta sẽ tìm ra các ngươi!”

Cô tế một nửa Phi Lai phong còn lại lên, đứng trên nửa ngọn núi nói: “A Ứng, các ngươi phải cố gắng tìm thuật tầm long định vị của bí tàng Dũng Tuyền và Ngọc Trì, đợi ta về là có thể lấy... học được!”

“Viu!” Phi Lai phong xé gió bay đi.

Mấy hôm nay quả chuông bị Trúc Thiền Thiền gõ gõ đập đập, thương thế đã khỏi hẳn, lại lấy khí huyết của A Ứng, Ngoan Thất và Trúc Thiền Thiền, thực lực cũng khôi phục tám chín phần mười, nói: “A Ứng, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Hứa Ứng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ta còn hai đồ đệ ở Vô Vọng sơn, tới đón bọn họ đã, tránh kẻo rơi vào tay kẻ địch. Sau đó đi tìm địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên, tìm kiếm những na tiên đã ẩn cư tị thế.”

Ánh mắt y nhấp nháy nói: “Chuyện Chu Tề Vân từng làm, ta sẽ làm lại một lượt. Có thể thấy sau khi Thiên Nhân Cảm Ứng kết thúc, ba ngàn năm qua chắc chắn có rất nhiều na tiên ẩn cư tị thế, bị tà ác xâm lấn, rơi vào kết cục như Chu Tề Vân và Nguyên Vô Kế.”

Y cất bước đi tới, nói: “Chắc chắn trong số những na tiên này có người tu luyện Dũng Tuyền, Ngọc Trì. Ra tay với bọn họ dễ hơn so với xông vào hoàng cung.”

Ngoan Thất và quả chuông vội vàng đuổi theo, bay về phía Vô Vọng sơn.

Trên Vô Vọng sơn, yêu khí nồng nặc, yêu quái lơn lớn nhỏ nhỏ chiếm núi làm vua. Trên núi có ba vị đương gia, đại vương Ngưu Chấn, nhị đại vương Ngưu Can, tam đại vương Hùng Thiên Lý, thu nhận môn đồ rộng rãi, truyền thụ pháp môn luyện khí và na pháp, giúp người khác tầm long định vị, cực kỳ náo nhiệt.

Ba vị sơn đại vương này có bản lĩnh phi phàm, đều là đại yêu đã tu luyện tới Khấu Quan kỳ, khiến các yêu vương xung quanh dồn dập tới gia nhập, chẳng bao lâu sau đã quy tụ được mấy vạn yêu quái trên núi.

Trong núi có động thiên phúc địa, trong động thiên phúc địa lại có hào quang phi thăng, vì vậy bồi dưỡng được không ít cao thủ yêu tộc.

Nhưng những hành động này cản trở chuyện làm ăn của âm đình, âm đình muốn hàng phục yêu vương làm Sơn thần, thống trị dương gian. Bây giờ yêu vương xung quanh đều bị bọn họ nhận làm môn hạ, âm đình bèn phái Thành hoàng, Quỷ vương xung quanh tới chinh phạt. Tất cả quỷ thần lớn lớn nhỏ nhỏ trong các thôn trang xung quanh tập kết, số lượng lên tới hàng ngàn.

Hai bên chém giết ở Vô Vọng sơn đã mấy ngày, ngày ngày đều nổi trống đánh lên núi, đánh lâu rồi mà vẫn không xong.

Ngày hôm đó, Hứa Ứng đi vào Vô Vọng sơn, lặng lẽ lẻn lên núi, tới gặp Ngưu Chấn Ngưu Can. Hai huynh đệ họ Ngưu và Hùng Thiên Lý thấy Hứa Ứng, vội vàng lễ bái.

Hứa Ứng nói: “Các ngươi muốn làm yêu vương, tìm kiếm đường sống cho yêu tộc, ta cũng không cản các ngươi. Hôm nay vi sư phải đi xa, rời khỏi Vô Vọng sơn, chẳng biết lúc nào mới về. Thôi thì truyền thụ cho các ngươi Nguyên Dục Bát Âm, sau này nếu các ngươi may mắn, sẽ có thành tựu phi phàm.

Y truyền thụ Thái, Âm, Nguyên, Dục, Nhất, Dương, Vĩnh, Chân cho ba yêu quái rồi thản nhiên rời khỏi.

Ba con yêu lễ bái, lúc ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng Hứa Ứng.

Hứa Ứng trở lại bên cạnh Ngoan Thất, nói: “Thất gia, chúng ta đi tìm địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên.”

Ngoan Thất nghi hoặc: “A Ứng, đám na tiên kia ẩn hóa tàng hình, giấu địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình giữa Thủy Hoàng Đế, hóa thành vô hình, làm sao tìm ra bọn họ?”

“Rất đơn giản. Thiên Nhân Cảm Ứng.”

Hứa Ứng đứng trên đỉnh đầu con rắn, sắc mặt thong dong trấn định, nói không nhanh không chậm: “Ta đã đi qua vực sâu, năng lực Thiên Nhân Cảm Ứng tuyệt đối không kém hơn luyện khí sĩ và na sư trong thời Đại Hán Vũ Đế. Nếu xung quanh có địa điểm ẩn hóa của na tiên, chắc chắn ta sẽ cảm ứng được.”

Quả chuông hưng phấn nói: “Chúng ta có nên làm như Chu Tề Vân, đoạt mồi trước miệng yến, gọt sắt trên đầu mũi kim, nhổ lông chim bay qua, dọn trống những địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này không?”

Hứa Ứng lắc đầu, cười nói: “Như vậy là trộm mộ rồi, chúng ta không lấy hết, chỉ lấy thứ mình cần, không thêm.”

Ở phía xa, Từ Phúc đứng trên Phương Trượng tiên sơn, lơ lửng giữa không trung, nhìn từ xa lại, hạ giọng nói: “Tổ Long đã phục sinh, chắc sẽ tới Thần Đô tìm ngươi? Còn ngươi, Hứa quân, ngươi sẽ đi theo con đường mà ta đã bố trí cho ngươi, dần dần biến thành một ta khác.”

Bình Luận (0)
Comment