Đi về phía bắc Cửu Nghi sơn ngàn dặm, vùng đất mới không ngừng hiện lên, đẩy con sông lớn ở phương bắc trước đây đi xa hơn hai ngàn dặm. Nơi này vốn có một tòa thành tên là Kinh Châu, Thôi gia có đại na tên là Thôi Vĩnh Nghĩa làm Thứ sử ở đây.
Nhưng sau này cõi âm xâm lấn, trong vực Thương Ngô bên dưới Cửu Nghi sơn không ngừng có vùng đất mới xuất hiện, khiến Kinh Châu đột nhiên xuất hiện thêm nhiều sông núi, đoạn tuyệt giao thông giữa Kinh Châu và các nơi, dẫn tới quan tước Thứ sử của Thôi Vĩnh Nghĩa chỉ còn lại trên danh nghĩa.
Nếu chỉ vỏn vẹn là một số sông núi, Thôi gia còn có thể khơi thông các nơi trong Kinh Châu, nhưng trong vùng đất mới này lại có rất nhiều đầm lầy sông ngòi xuất hiện, vùng đất vạn dặm mà như cả đất nước đầm lầy, hồ nước lớn lớn nhỏ nhỏ chi chít khắp nơi.
Mây mù lơ lửng trên mặt hồ, nếu bay lên không trung sẽ thấy mây như cõi mộng, nước như bầu trời, trời ở trong nước, mây trôi trên nước.
Nơi này là Vân Mộng trạch thời thượng cổ, đã biến mất khỏi thế gian từ lâu, tới giờ cõi âm xâm lấn mới tái hiện.
Trong Kinh Châu phủ, một loạt na sư chạy ra, trong đó không thiếu đại na và trưởng lão, ngay cả Thôi Vĩnh Nghĩa cũng trong hàng ngũ này. Giữa đám người, một vị công tử trẻ tuổi khiến người ta chú ý, được đám người vây quanh như những ngôi sao bao quanh mặt trăng, chính là trưởng công tử của Thôi phủ, Thôi Đông Ly.
Thôi gia sở hữu nhiều na sư, có môn sinh mà Kinh Châu phủ nuôi dưỡng, cũng có con cháu các chi trong Thôi gia, còn có cả đệ tử trực hệ, tổng cộng khoảng hơn hai nghìn người, mang theo các loại pháp bảo, trùng trùng điệp điệp tiến vào Vân Mộng trạch.
“Xưa nay Vân Mộng trạch là nơi khó đi vào.” Lúc này Thôi Vĩnh Nghĩa cảm khái nói: “Vân Mộng trạch biến mất ba ngàn năm, cuối cùng tái hiện. Trước đó không lâu có tin tức đưa về, nơi đây xuất hiện nhiều dị tượng, có người thấy người khổng lồ đi trên mặt nước, đầu rồng thân người, đi qua nơi nào là sấm sét ngang dọc quanh đó. Lại có người thấy có ngọn núi từ từ đứng lên, như quái thú không biết tên, tiếng rống như sấm, chấn động trong núi, uống một ngụm cạn khô hồ nước.”
Hắn lắc đầu nói: “Bây giờ Vân Mộng trạch không phải nơi ta có thể quản lý được.”
Trưởng lão Thôi Chí Tài cười nói: “Vĩnh Nghĩa đừng buồn, chẳng qua là ngươi cách Thần Đô hơi xa một chút, chưa kịp tiếp xúc với tuyệt học mới nhất. Đợi tới khi ngươi tu luyện pháp môn luyện khí, na khí đồng tu, tu vi thực lực sẽ tiến bộ mãnh liệt, cũng sẽ hiểu chúng ta vẫn là chủ nhân của giang sơn này!”
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi: “Phát hiện lần này có phải là thật không?”
Thứ sử Thôi Vĩnh Nghĩa nói: “Là thật. Khi Vân Mộng trạch xuất hiện từ trong vực Thương Ngô đã khiến thiên địa rung chuyển, khiến cho địa điểm ẩn hóa của na tiên tan vỡ. Trong địa điểm ẩn hóa của na tiên có tiên quang lóe lên, cực kỳ tráng lệ. Có rất nhiều người trong Mịch La huyện chứng kiến. Còn có người thấy Thần Long thoắt ẩn thoắt hiện trong mây, để lộ hai sừng đen trắng.”
Trưởng công tử Thôi gia Thôi Đông Ly kinh ngạc: “Rồng hai sừng đen trắng?”
Thứ sử Thôi Vĩnh Nghĩa nói: “Không sai. Có rồng hai sừng đen trắng đi lại trên bầu trời, còn có người nhìn thấy con rồng đó lặn xuống sông, dài tới mấy trăm trượng, có đầu rắn, ăn thịt cá trong sông.”
Thôi Đông Ly bỗng nhớ tới một chuyện khác, thầm nghĩ: “Sao con quái long này nghe giống xà yêu bên cạnh vị Hứa yêu vương kia vậy? Đã hai năm rồi hắn không lộ diện.’
Trưởng lão Thôi Chí Tài kinh ngạc nói: “Kỳ quái. Vân Mộng trạch mất tích từ ba ngàn năm trước, vì sao ngoài rìa Vân Mộng trạch lại có địa điểm ẩn hóa của na tiên?”
Thôi Đông Ly nói: “Thúc tổ có chỗ không biết rồi. Ta tìm đọc điển tịch choàng thất, phát hiện na đã tồn tại từ thời Tần Hán ba ngàn năm trước, Tổ Long đốt sách chôn Na, Vũ Đế độc tôn na thuật, đều cho thấy khi đó na đã bắt đầu thay thế luyện khí sĩ.”
Thứ sử Thôi Vĩnh Nghĩa khen: “Trưởng công tử tài cao học rộng.”
Các na sư Thôi gia xung quanh rối rít nói: “Thôi gia ta bắt được tiên nhân ở Bỉ Ngạn, tra khảo được công pháp tiên gia nhưng không ai lý giải được, phải nhờ trưởng công tử giải mã giúp cho.”
“Trưởng công tử dùng tiên pháp thống nhất các đại bí tàng, sáng tạo ra công pháp xưa nay chưa từng có, giờ đã mở tam đại bí tàng Ngọc Trì, Giáng Cung, Nê Hoàn, là đại tông sư chấn động cổ kim!”
“Lực lượng của tam đại bí tàng được thống nhất trên người trưởng công tử, nếu không phải các thế gia khác ôm khư khư đồ nhà mình, chắc trưởng công tử đã có thể thống nhất càng nhiều bí tàng. Những thế gia khác không có tầm mắt kiến thức, không muốn giao nộp bí tàng, đúng là khiến người ta kinh tởm!”
...
Thôi Đông Ly mỉm cười, đúng là đáng cho hắn kiêu ngạo.
Thôi gia, Quách gia và Bùi gia, tam đại thế gia liên thủ, xâm nhập Bỉ Ngạn, bắt được “tiên nhân” đang ngủ say ở Bỉ Ngạn. “Tiên nhân” suy yếu, không thể phản kháng, bị bọn họ khống chế khu vực Hi Di, không cách nào tu luyện, tra hỏi được <>.
Thôi Đông Ly là người đầu tiên trong ba nhà tìm hiểu được ảo diệu của <>, được người trong tộc tán thưởng. Lần này Mịch La phát hiện ra địa điểm ẩn hóa, hắn là người dẫn đầu đội ngũ, tới đây thăm dò địa điểm ẩn hóa này.
Hắn nhớ năm xưa, Hứa Ứng vào Thần Đô, bên bờ Lạc Thủy đã giết tới mức na sư trong các đại thế gia kinh hồn bạt vía. Một lưỡi rìu đá, chém bay không biết bao nhiêu mộng tưởng anh hùng của thiếu niên.
Nhưng đó là lúc trước.
“Bây giờ Hứa yêu vương đứng trước mặt ta cũng chẳng có gì đáng chú ý. Cái gì mà người bất tử, thần tiên bất lão, chẳng qua chỉ là mây khói.” Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Thôi Đông Ly chỉnh trang suy nghĩ, nói: “Thúc tổ, địa điểm ẩn hóa của na tiên ở Mịch La cực kỳ quan trọng, có thể đó là nơi ẩn thân của na tiên trong thời Tần Hán. Ta nghĩ, nếu có thể đào được địa điểm ẩn hóa của na tiên trong thời Tần Hán, không khéo có thể giải quyết vấn đề bất trắc trong địa điểm ẩn hóa của na tiên. Bởi vì trong thời kỳ đó na sư và luyện khí sĩ có địa vị ngang nhau, chắc chắn không có tai họa ngầm lớn như vậy.”
Mọi người dồn dập tán thưởng: “Trưởng công tử thông minh!”
Tới khi đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên kia, chỉ thấy nơi này tựa vào sông lớn, mặt sông có sóng nước nhấp nhô. Dõi mắt nhìn sang, mặt nước mênh mông, chim chóc bay lượn, tập trung săn cá dưới nước, lại có ngư long dài tới sáu bảy trượng từ dưới nước nhảy lên, há miệng nuốt cả bầy chim.
Địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên kia bị bung ra một cánh cửa, xuất hiện trên mặt sông, có na sư Thôi gia ở bên cạnh bảo vệ, thấy mọi người tới vội vàng nói: “Chúng ta luôn canh gác ở đây, không thấy bất cứ ai đi vào.”
Đoàn người Thôi Đông Ly nối đuôi nhau đi vào. Vừa bước vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên này đã thấy ánh lửa lóe lên, có Kim Ô bay tới, phun ra Thái Dương chân hỏa, đốt tới mức đám người tử thương nặng nề.
Trưởng lão Thôi Chí Tài vừa sợ vừa giận, phát động thần thông, chống lại Tam Túc Kim Ô kia, chỉ thấy Kim Ô bay lên, hóa thành một con mắt treo giữa không trung.