Lý Anh Châu thầm hô một tiếng lợi hại, đá Quách Dược một cái, hạ giọng nói: “Đây là mị thuật khiến đế quân bỏ bê triều chính đấy, Chu gia định hạ thủ cả với Hứa yêu vương! Người của Quách gia đã sa cơ thất thế rồi còn đòi gia phong cái nỗi gì, trễ thêm chút nữa thì người ta chui cả qua khe cửa rồi!”
Quách Dược lúng ta lúng túng: “Đám người Chu gia không có ý tốt, Quách gia ta lại rất đoan chính.”
Lý Anh Châu nhổ nước bọt một cái, hạ thấp giọng nói: “Ngươi còn đoan chính nữa thì bà đây đích thân xuất mã, giúp Tiểu Điệp nắm được Hứa yêu vương!”
Quách Dược lắp bắp: “Nàng dám!”
Hứa Ứng đi tới, nâng hờ cánh tay, đỡ Chu Hồng Y đứng dậy.
Tà váy đỏ của Chu Hồng Y trải dưới đất, càng tôn thêm làn da trắng trẻo, mê hoặc lòng người. Cô duỗi cánh tay ngọc ngà nhỏ nhắn ra, đặt lên lòng bàn tay Hứa Ứng, đầu ngón tay chạm vào cổ tay y mà như chạm tới trái tim thiếu niên. Chu Hồng Y mỉm cười nhẹ nhàng: “Ngày đó Hứa yêu vương thể hiện phong thái, ba năm qua thiếp thân chưa lúc nào quên. Mỗi lúc rảnh rỗi hồi tưởng, trước mắt đều là dáng vẻ anh dũng hiên ngang của Hứa yêu vương.”
Sau lưng Hứa Ứng, Ngoan Thất mặt mũi bầm dập nói nhỏ: “A Ứng, vô duyên vô cớ lại ân cần, không phải gian tà thì là đạo chích.”
Quả chuông nói: “Không sai, con bé này trông không giống người tốt, nó tới để phá hoại đạo tâm của ngươi. Ngươi nhìn ngực nó kìa, còn kéo thấp hơn cả Tiểu Điệp! A Ứng, tim ngươi đập nhanh hơn hai nhịp, đừng có nhìn lung tung.”
Hứa Ứng nhìn thoáng qua, quả nhiên là vậy, thầm nghĩ: “Ngài chuông sáng suốt!”
Y rụt tay về, tồn tưởng kiếm khí, ổn định thần thức, không còn suy nghĩ lung tung nữa, dò hỏi: “Hồng Y cô nương cũng tới đây vì Vân Mộng trạch?”
Chu Hồng Y thấy y xa lánh mình như vậy cũng không áp sát mà cười nói: “Vân Mộng trạch đột nhiên xuất hiện, có người nói nơi này có thần nhân đầu rồng thân người hiện thân, mang đậm sắc thái thần thoại. Chu gia ta cũng rất tò mò, vì vậy tới đây tra xét.”
Hứa Ứng kinh ngạc nhìn sang phía Quách Tiểu Điệp.
Quách Tiểu Điệp gật đầu nói: “Đúng là có tin đồn như vậy, nhưng Quách gia chúng ta tìm tòi nhiều ngày rồi mà không có phát hiện gì.”
Lúc này bên ngoài có tiếng cười nói sang sảng vọng lại: “Tỷ tỷ, vị này là Hứa yêu vương lừng danh thiên hạ đó à?”
Một thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi đi vào trong miếu sơn thần, người mặc y phục đỏ thắm, vạt áo màu xanh lục, mũi lớn miệng nhỏ, tướng mạo bất phàm, vừa đi vào quỳ sụp xuống đất, vừa dập đầu vừa cười nói: “Tiểu đệ nghe gia tỷ nhắc tới Hứa yêu vương nhiều lần, trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt.”
Chu Hồng Y cười nói với Hứa Ứng: “Đây là đệ đệ ta Chu Quang, tự là Trung Toàn, ngày thường rất thích nghe chuyện về ngươi. Ngươi cứ gọi hắn Trung Toàn là được.”
Hứa Ứng nhìn sang phía Chu Trung Toàn, mi tâm mở Thiên Nhãn, kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy khu vực Hi Di trong cơ thể Chu Quang đã mở, lục đại bí tàng Nê Hoàn, Ngọc Trì, Giáng Cung, Dũng Tuyền, Hoàng Đình và Ngọc Kinh cũng đã mở, tu vi mỗi bí tàng đều không yếu đã mở được ba tầng động thiên!
Khu vực Hi Di của Chu Trung Toàn cũng đã mở Vĩ Lư Huyền Quan, thần thức đã đi tới tầng thứ tư, chỉ còn cách Giao Luyện kỳ một bước!
Hơn nữa Hứa Ứng còn thấy trong cơ thể hắn có Tam Muội chân hỏa và trợn mắt há hốc mồm đang lưu động, hiển nhiên đã rèn luyện cơ sở cho cảnh giới tiếp theo Giao Luyện kỳ!
Hứa Ứng cũng mới tu luyện tới Giao Luyện kỳ năm ngoái, tốn mất một năm mới dùng Tam Muội chân hỏa và Tam Muội thần thủy giao luyện trong lô đỉnh, luyện thành Kim Đan.
Như Hứa Ứng đã là thần tốc, chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà tu luyện từ Thải Khí kỳ tới Giao Luyện kỳ, theo lý mà nói tốc độ tăng tiến tu vi của Chu Trung Toàn sẽ không nhanh tới vậy, cho dù là kỳ tài ngút trời thì cũng không thể nhanh chóng tới mức này!
“Hơn nữa hắn còn kiềm hãm khí tức của mình, khiến cho bản thân trông không quá mạnh.”
Hứa Ứng nhìn vào hai tay hắn, trong tay Chu Trung Toàn còn giấu giếm thần thông, chỉ đợi Hứa Ứng đi tới nâng hắn dậy là có thể dùng thần thông ám toán Hứa Ứng.
Hứa Ứng giải trừ Thiên Nhãn, đi tới Chu Trung Toàn còn đang quỳ dưới dất lên, cười nói: “Tên tự của ngươi là Trung Toàn, chắc chắn là trung hiếu song toàn, là đại trượng phu hiếm có. Theo lý mà nói ta mới mười sáu tuổi, ngươi lớn tuổi hơn ta, không cần lễ bái.’
Chu Trung Toàn trong lòng vui sướng: “Năm xưa không ai dám ngăn cản Hứa yêu vương rời khỏi Thần Đô, tác thành cho uy danh của hắn. Hôm nay uy danh này sẽ thuộc về ta! Giẫm hắn xuống đi lên, ta sẽ danh chấn thiên hạ!”
Ngay khoảnh khắc hai tay Hứa Ứng chạm tới bàn tay hắn, thần thông trong lòng bàn tay Chu Trung Toàn lập tức ép tới, nhanh chóng tấn công vào thân thể Hứa Ứng!
Chu Trung Toàn cười ha hả nói: “Hứa yêu vương, tu vi của ngươi cũng chỉ thế mà...”
Đột nhiên một luồng lực lượng hùng hồn đè hắn xuống, cưỡng ép thần thông đang bộc phát của hắn thu nhỏ, không thể phóng thích chút uy lực nào, lại trở về trong lòng bàn tay hắn!
Chu Trung Toàn sắc mặt đỏ lên, khí huyết toàn thân gần như đảo ngược!
Sau lưng hắn ong một tiếng, hiện ra khu vực Hi Di, sau đó lục đại bí tàng Nê Hoàn, Ngọc Trì, Giáng Cung, Dũng Tuyền, Hoàng Đình và Ngọc Kinh, mười tám động thiên, tất cả đều hiển hiện!
Lực lượng trong lòng bàn tay Hứa Ứng càng lúc càng mạnh, thân thể Chu Trung Toàn cũng càng ngày càng run rẩy, hốc mũi mắt đầu rỉ máu.
Chu Hồng Y vội vàng đi tới, tách hai người ra, cười nói: “Hứa yêu vương, xá đệ là người thô lỗ, không định đắc tội đâu.”
Hứa Ứng thu tay lại, sắc mặt hiền từ nói: “Ta cũng không định đả thương người. Còn người thô lỗ, trước đây từng giết mấy tên rồi.”
Chu Trung Toàn nhân cơ hội đứng dậy, ánh mắt nóng rực nói “Chúng ta không phải người ngoài, Hứa yêu vương và tỷ tỷ của ta liên thủ giết vào Thạch phủ, có tình nghĩa chiến hữu. Huống chi tỷ tỷ ta còn mến mộ Hứa yêu vương nhiều năm...”
Chu Hồng Y sắc mặt đỏ bừng, giậm chân nói: “Đệ đệ xấu!”
Chu Trung Toàn hai tay run rẩy, chắp tay sau lưng, cười nói: “Tỷ tỷ ta da mặt mỏng, không dám nói, ta là đệ đệ đương nhiên phải nói thay! Tỷ tỷ ta thầm ngưỡng mộ yêu vương, trong khuê phòng còn treo chân chung của Hứa yêu vương nữa đó. Cách đây không lâu Cao gia tới cầu thân cũng bị tỷ tỷ mắng mỏ đuổi về, nói muốn gả cho nam tử kỳ tài như Hứa yêu vương. Nam nhân khác không thể lọt mắt tỷ tỷ.”
Ngoan Thất nghi hoặc: “Ngài chuông, A Ứng xuất sắc đến thế à? Nghe hắn khen ta còn tưởng đang nói người khác.”
Quả chuông cũng hoang mang: “Ta cũng không thấy thế. Mà này Thất gia, tuy A Ứng không xuất sắc đến thế, nhưng ngươi càng kém cỏi.”
Chu Trung Toàn lùi lại một bước, cười nói: “Ta sẽ không quấy rầy yêu vương và tỷ tỷ, xin phép đi trước một bước.”
Hắn cúi người lùi lại, lùi tới tận cửa miếu mới quay người chạy thẳng xuống núi.
Đi xuống dưới núi, chỉ thấy trong đội ngũ của Chu gia có một cỗ xe tù, bốn phái xe tù bị vải đen bọc kín, không một kẽ hở.
Chu Trung Toàn đi tới, chui vào trong vải đen, tiến vào trong xe tù.
Trong xe tù đang trói một ông lão, tứ chi bị xiềng xích xuyên thủng, xương tỳ bà cũng bị đánh gãy, còn có từng sợi xích xuyên qua khu vực Hi Di của lão, khóa chặt cảnh giới của hắn, khiến lão không thể phát huy được một chút tu vi nào.
Chu Trung Toàn vừa đi vào trong xe tù đã thấy hai cánh tay nổ ầm ầm, hóa thành hai làn sương máu, chỗ cánh tay cụt để lộ xương trắng âm u.
Hứa Ứng đẩy thần thông của hắn vào cơ thể hắn, thần thông này như bị giam cầm trong hai cánh tay hắn, không chịu điều khiển của hắn!
Hắn trấn áp một hồi lâu, tới lúc vào trong xe tù là không kiềm hãm được nữa, thần thông của bản thân không khống chế nổi bộc phát, nổ văng hai cánh tay hắn.
Ông lão kia từ từ ngẩng đầu lên, cười khà khà nói: “Trung Toàn, ngươi gặp đối thủ à?”
Chu Trung Toàn cố nhịn đau, quỳ lạy nói: “Tiên sư, công pháp mà ngươi truyền thụ cho ta bị hắn áp đảo. Xin tiên sư truyền cho ta tiên pháp cao minh hơn.”
Ông lão này chính là “tiên nhân” mà Chu gia đoạt được từ Bỉ Ngạn. Chu gia vì “tiên nhân” này mà đổ hết mọi vốn liếng vào thế giới Bỉ Ngạn, thậm chí ngay cả lão tổ của Chu gia cũng suýt nữa táng thân trong đó.
Sau khi lão tổ Chu gia trở về, đến giờ thương thế vẫn chua khỏi hẳn.
Ông lão kia khàn giọng nói: “Lúc bàn tay ngươi và hắn va chạm, ta cũng chứng kiến. Hắn không bằng ngươi, hắn mới mở ngũ đại bí tàng, ngươi đã mở cả lục bí. Lục bí và ngũ bí là chênh lệch một trời một vực! Khuyết điểm của ngươi chỉ là cảnh giới không bằng hắn! Ngươi tu luyện tới Giao Luyện kỳ là trấn áp hắn dễ như trở bàn tay! Ta truyền cho ngươi pháp môn giao luyện, để ngươi sớm ngày giao luyện, tạo thành Kim Đan chỉ là chuyện ngay trước mắt!”
Lão cười khà khà nói: “Sau đó ngươi có thể báo thù rồi! Đồ đệ ngoan, sau khi báo thù ngươi phải thực hiện lời hứa của mình đấy, thả vi sư ra! Vi sư đã không còn gì để truyền cho ngươi.”
Chu Trung Toàn vừa mừng vừa sợ, dập đầu lia lịa, ánh mắt nhấp nháy, thầm nghĩ: “Thật ư? Lão già, chắc chắn ngươi còn giấu nhiều đồ tốt mà không chịu dạy ta.”
Ông lão kia cũng nhìn hắn, ánh mắt cũng nhấp nháy, trong lòng thầm nhủ: “Cuối cùng lô đỉnh này cũng sắp luyện xong rồi. Ta từ từ luyện hắn thành bộ dạng thích hợp với ta. Cứ như vậy, ta có thể bỏ qua thân thể này, đoạt xá, nhận được cuộc sống mới...”