“Gặp đường cùng thì thay đổi, thay đổi ắt sẽ thông, cố thủ công pháp tổ tông chứ không chịu thay đổi thì chỉ như món đồ cổ bày trên kệ, không ai hỏi thăm.” Hứa Ứng nhớ tới Từ Phúc, thầm nghĩ trong lòng.
Hai nhà Quách Chu tự biết dựa vào lực lượng của một thế gia thì khó mà thăm dò Vân Mộng trạch, cho nên tập trung với nhau, hai nhà hợp tác giúp nhau canh chừng, lúc này mới giảm bớt một chút áp lực.
Càng xâm nhập Vân Mộng trạch thì nguy hiểm càng nhiều.
Giữa vùng non nước còn có một loại quái điểu ẩn nấp, lông vũ toàn thân như sắt thép, tốc độ phi hành cực nhanh, vượt cả phi kiếm. Nó cứ bay tới bắt một người rồi đi, quái điểu khác lại bay tới, hai con tranh giành nhau giữa không trung, xé tan thân thể, ăn thịt người.
Hai nhà Quách Chu chịu thiệt nhiều lần, đành phải tế pháp bảo lên từ trước, ngăn chặn trên không.
“A Ứng, ta đói!” Ngoan Thất nhìn đám quái điểu kia bay tới, kêu lên một tiếng.
Thân hình Hứa Ứng bay lên không trung, chỉ thấy Ngoan Thất thân quấn trong kiếm khí, xé gió bay ra ngoài, truy đuổi quái điểu trên không trung, ăn thịt từng con một. Na sư Quách gia và Chu gia thấy vậy dồn dập khen hay.
Hứa Ứng nhẹ nhàng hạ xuống nước, giẫm lên mặt nước phẳng lặng như gương, đuổi theo hai đại thế gia.
Hai ngày này, rốt cuộc y cũng hoàn thành pháp môn chân chính của Hoàng Tuyền Kinh, Hứa Ứng tầm long định vị, tìm kiếm bí tàng Dũng Tuyền của bản thân.
“Ngài chuông, hộ pháp cho ta!”
Hứa Ứng gọi một tiếng, quả chuông lập tức bay ra, treo trên đỉnh đầu y.
Hứa Ứng đi theo đội ngũ của hai đại thế gia, bước theo họ vào Vân Mộng trạch, còn trong khu vực Hi Di của hắn, một hạt Kim Đan tỏa ra vạn luồng hào quang, từ trong lô đỉnh bay ra, từ trên trời hạ xuống.
Vạn luồng hào quang như thực chất, phát ra tiếng leng keng vang vọng, chiếu sáng đại lục trong khu vực Hi Di.
Kim Đan bay qua sông núi trong đại lục, soi sáng mỗi góc nhỏ trong lục địa này, không bao lâu sau, Hứa Ứng tầm long định vị, xác định được Hoàng Tuyền.
Kim Đan chìm vào Hoàng Tuyền, chiếu thẳng xuống dưới, dần dần đi sâu vào lòng đất. Chỉ thấy khắp nơi trong hoạt tính toàn những đường ống lớn, có khí huyết lưu chuyển trong đường ống, ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối, có vẻ cực kỳ thần bí.
Vị trí của Hoàng Tuyền rất bí ẩn, bên trong Hoàng Tuyền cũng như vòng vèo nhiều ngã rễ, chẳng khác nào xuống mười tám tầng địa ngục.
Khi tới nơi sâu nhất sẽ thấy Minh Hải, một đóa hoa sen bồng bềnh trên Minh Hải, như sắp mở ra.
Đóa hoa sen chưa nở kia chính là bí tàng Dũng Tuyền!
“Căn cứ theo Hoàng Tuyền Kinh ghi chép, thật ra bí tàng này có hai cái, một bên chân trái một bên chân phải, mở cả hai bí tàng này mới coi là mở bí tàng Dũng Tuyền. Thân thể lục bí, thật ra có bảy bí tàng!”
Hứa Ứng nghĩ tới đây trong lòng lại hơi động: “Không đúng, ta thấy Chu Trung Toàn chỉ mở một bí tàng Dũng Tuyền. Chẳng lẽ vị lão thần tiên dạy dỗ hắn đã giấu giếm? Nếu thế, e là vị lão thần tiên này cũng không có ý tốt!”
Ngoài Chu Trung Toàn ra, lão tổ Thạch gia Thạch Mạt Lặc cũng chỉ mở một bí tàng Dũng Tuyền.
Y không suy nghĩ tiếp, phát động Kim Đan, ánh sáng Kim Đan lấp lánh hạ xuống trong hoa sen.
Một lát sau, hoa sen trong Minh Hải đột nhiên lóe lên ánh sáng, từng lớp cánh hoa mở ra bên ngoài, từng mảnh lá sen sinh ra trong Minh Hải, hoa sen cũng càng ngày càng cao.
Đó là một động thiên hình hoa sen, cắm rễ trong Minh Hải, hấp thu tiên dược từ Minh Hải. Tiên được được lá sen hoa sen hấp thu, tịnh hóa, tuôn ra từ trong động thiên hình hoa sen!
Tiên dược này ẩn chứa năng lượng hết sức kỳ lạ, khác với tiên dược của những bí tàng khác.
Tiên dược của bí tàng Nê Hoàn là hoạt tính, tăng cường hoạt tính của thân thể, kéo dài tính mạng.
Tiên dược của bí tàng Hoàng Đình là thần thức, bồi bổ tinh thần, gia tăng cảm ứng, kết hợp với đạo.
Tiên dược của bí tàng Giáng Cung là tâm lực, cường hóa thể chất, gia tăng khí huyết.
Tiên dược của bí tàng Ngọc Trì là nguyên khí, bồi nguyên cố bổn, tăng cường tư chất.
Tiên dược của bí tàng Ngọc Kinh là âm dương nhị khí, luyện được vào mắt, thông thạo âm dương, thấu hiểu biến ảo.
Hứa Ứng đã rất quen thuộc với tiên dược của những bí tàng này, có điều cho dù y câu được tiên dược trong bí tàng Minh Hải nhưng vẫn không biết tác dụng.
“Mở thêm một bí tàng Dũng Tuyền khác xem có thay đổi gì không!”
Kim Đan của Hứa Ứng bay tới vị trí bí tàng còn lại, đi vào một phía khác của khu vực Hi Di, tìm bí tàng tương ứng.
Tới khi động thiên Liên Hoa của bí tàng này cũng mở, Hứa Ứng chỉ cảm thấy tiên dược bí tàng Dũng Tuyền ở hai nơi bốc lên, ra khỏi Hoàng Tuyền, hội tụ thành một.
Ngay khoảnh khắc tiên dược hòa hợp, hoa sen nở rộ trong khu vực Hi Di, ánh sáng chiếu rọi bốn phương.
Y lập tức cảm nhận được tiên dược này thẩm thấu vào hồn phách, khiến hồn phách trưởng thành.
Hứa Ứng hiểu ra; “Bí tàng Dũng Tuyền ẩn chứa tiên dược hồn phách! Là luyện hồn!”
Y vừa mừng vừa sợ, đã lâu rồi y không cảm thấy tu vi hồn phách của mình tiến bộ. Hiện giờ khơi thông bí tàng Dũng Tuyền là có thể tu luyện hồn phách, tăng cường chân linh bất diệt và hồn phách!
Tới Khấu Quan kỳ lần hai, mở ra Huyền Quan Giáp Tích, hồn phách và Kim Đan trong Thập Nhị Trọng Lâu dung hợp, đi qua Thập Nhị Trọng Lâu, hóa thành Nguyên Thần phi thăng Dao Trì, trải qua tẩy lễ, lên Thần Kiều, gõ Thiên Quan mới có thể phi thăng!
Có tiên dược bí tàng Dũng Tuyền luyện hồn, con đường tu hành sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!
Hứa Ứng mở mắt, phát động Thái Nhất đạo dẫn công, tiên dược lục đại bí tàng không ngừng tuôn trào, không ngừng luyện hóa, đưa vào thân thể.
Hứa Ứng tế Kim Đan lên, phát động pháp môn chân chính của lục bí, mở bí tàng Dũng Tuyền tới tận tầng thứ ba, Kim Đan đã kiệt sức không cách nào mở được tầng thứ tư, lúc này mới dừng tay.
Hiện tại trong cơ thể y có được lục đại bí tàng, hai mươi môt động thiên, các loại bí tàng hòa lẫn với nhau trong khu vực Hi Di, đồng thời từng khiếu huyệt trong cơ thể liên kết với Chư Thiên thế giới trong hư không, luyện thành thân thể tràn ngập lực lượng.
Ngoan Thất ăn uống no say bay tới, chui vào trong nước, đột nhiên ngóc đầu lên, nâng Hứa Ứng trên đỉnh đầu mình, kêu to: “A Ứng, ta ăn no rồi.’
Hứa Ứng nói: “Thất gia, ta mở bí tàng Dũng Tuyền, có thể tầm linh định vị tìm kiếm bí tàng Dũng Tuyền giúp ngươi.”
Ngoan Thất vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ: “Ba năm trước đây ta còn là dị xà, bị A Ứng truy sát; vì một suy nghĩ sai lầm mà theo A Ứng ba năm. Bây giờ ta cũng sắp thành luyện khí sĩ mở toàn bộ lục bí!”
Hắn vui mừng khôn xiết: “Quả chuông ngốc chỉ học được Nguyên Dục Bát Âm từ chỗ Hứa Ứng, kém xa ta! Sớm muộn gì cũng có ngày ta đè được nó xuống, đập cho sưng mặt!”
Đúng lúc này phía trước bỗng xôn xao, chí người chỉ hướng trước mặt, hô to: “Mau nhìn mau nhìn!”
Ngoan Thất ngóc đầu càng cao, Hứa Ứng đứng trên đầu rắn nhìn về phía xa, thỉ phía trước khói bếp lượn lờ, một tòa thành đá lọt vào tầm mắt y.
Bên cạnh thành đá còn có một số thôn xóm, đã tới giờ cơm trưa, khói bếp bốc lên từ trong thôn.
“Sao trong Vân Mộng trạch cũng có người sống?” Hứa Ứng không khỏi kinh ngạc.
Lúc này trong xe tù của Chu gia lại có một giọng nói già nua vang lên: “Chu Trung Toàn, bọn họ là di dân ở Vân Mộng trạch, tương truyền họ là di dân Thiên Đạo! Bọn họ có thể cảm ứng thần khí Thiên đạo!”