“Rầm!”
Hai người chưởng ấn giao nhau, tạo ra tiếng nổ kinh người, Hứa Ứng đứng gần chỗ hai người giao chiến, bị chấn động tới mức con mắt lỗ tai lỗ mũi đều chảy ra máu tươi.
Còn Thành Hoàng và Chu Nhất Hàng giao chiến chưởng ấn, hai người đều kêu rên một tiếng, thân thể chấn động dữ dội. Chu Nhất Hàng tự thấy hồn phách bản thân vững chắc, đã cô đọng cùng thân thể, nhưng ấn này suýt nữa đánh nứt hồn phách hắn!
Còn Thành Hoàng Tiết Linh Phủ tự phụ là Kim Thân cường đại, thân thể của một kẻ tu luyện bí tàng Nê Hoàn trong Chu gia tuyệt đối không thể sánh kịp, nhưng chỉ giao thủ một cái, Kim Thân của hắn đã rạn thành một cái khe!
“Đến lúc ta giết chết hắn, chắc Kim Thân (hồn phách) ta cũng nứt gãy mất rồi!” Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng cùng nảy sinh một suy nghĩ.
Thành Hoàng Tiết Linh Phủ và Chu Nhất Hàng như cảm ứng được nhau, ánh mắt lập tức dời đi, đều chuyển sang người Hứa Ứng.
“Nếu ta tử chiến cũng không thể đoạt được Hứa Ứng, thế thì chỉ có tiêu diệt Hứa Ứng, khiến cho đối phương cũng không còn con đường nào khác!” Bọn họ cùng suy nghĩ.
Ngay sau đó, Thành Hoàng Tiết Linh Phủ và Chu Nhất Hàng đồng thời ra tay, đánh về phía Hứa Ứng!
Dưới chưởng ấn của Thành Hoàng Tiết Linh Phủ là Hàng Ma Âm Hỏa diệt sạch thần hồn!
Chu Nhất Hàng quyền ấn như núi, chí dương chí cương, đó là na pháp mà lão tổ Chu gia truyền lại, Đông Quân Bình Thiên Ấn!
Một chưởng một ấn, đều muốn đánh cả thân thể và hồn phách của Hứa Ứng thành cặn bã!
Nhưng đúng lúc này, một quả chuông lớn cao hơn một người đột nhiên xuất hiện, chụp lên Hứa Ứng. Hàng Âm Ma Hỏa của Thành Hoàng Tiết Linh Phủ và Đông Quân Bình Thiên Ấn của Chu Nhất Hàng đều đánh vào quả chuông lớn này!
“Coong~”
Quả chuông bị hai người gõ vang, Thành Hoàng Tiết Linh Phủ lập tức biến sắc, kim thân nổ lốp bốp, xuất hiện từng vết rạn, lực lượng khổng lồ hất bay hắn về phía sau, va đổ một cây liễu lớn ven đường!
Ở phía khác, cánh tay tráng kiện của Chu Nhất Hàng đã đánh trúng quả chuông nhưng đột nhiên da dẻ nổ tung, bắp thịt cường tráng vặn vẹo, hóa thành bột phấn, cả xương cánh tay cũng nổ lốp bốp.
Chu Nhất Hàng miệng hộc máu tươi, ngã bay về phía sau, va sập miếu thờ sau lưng, rơi vào trong miếu.
Dưới quả chuông lớn, Hứa Ứng đứng ngây ngốc, vừa mừng vừa sợ, sợ là vì quả chuông lớn ăn vạ mình ngày trước đột nhiên xuất hiện, mừng là vì quả chuông lại giúp mình thoát khỏi một kiếp!
Đột nhiên tiếng leng keng vang lên, chuông lớn rơi xuống đất, lăn mấy vòng sau mông y.
Trong đầu Hứa Ứng vang lên giọng nói thần bí kia, nói: “Ta dùng hết chỗ sức lực cuối cùng rồi, ngươi tự cầu phúc đi, ta ngủ đây.”
“Quả chuông này chính là vị tiền bối đã chỉ điểm ta!”
Hứa Ứng quay đầu lại, chi thấy quả chuông đổ xuống đất, móc chuông hướng về phía mông mình, miệng chuông quay ra ngoài, như cái kèn đồng khổng lồ.
Y xoay người, quả chuông cũng leng keng xoay nửa vòng, trước sau gì cũng bám theo sau mông y.
Có lẽ đây là phương thức tự vệ của quả chuông này, bây giờ nó đã hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn tập trung vào thân hình Hứa Ứng, không chịu ly khai.
“Nói cách khác, bây giờ ta mà bỏ chạy, quả chuông này sẽ khua chiêng gõ trống leng ca leng keng chạy theo ta...” Hứa Ứng nhấp nháy đôi mắt, cảm thấy tuyệt vọng, thế thì y trốn chạy làm sao được?
“Khụ khụ khụ...” Đột nhiên sau miếu vang lên tiếng ho khan.
Hứa Ứng quay người, chỉ thấy người khổng lồ do Chu Nhất Hàng biến thành đã be bét máu thịt, đang nâng tường đứng dậy, vừa ho ra máu vừa nhìn chằm chằm vào mình.
Thân thể cơ bắp dữ tợn của lão già này đã bị tiếng chuông chấn động phá hủy hơn nửa, nhưng bí tàng Nê Hoàn có sức sống vô tận, khiến cho thân thể hắn bất tử! Chỉ có điều, tiếng chuông kia làm tổn thương cả hồn phách vốn liên kết chặt chẽ với thân thể lão, khiến lão đờ đẫn, thực lực bản thân tổn thất tới bảy tám thành.
Nhưng cho dù tổn thất bảy tám thành thực lực cũng đủ cho lão nắm giữ sinh tử của Hứa Ứng.
“Không ngờ ngươi có cả pháp bảo hộ thể, ta bất cẩn quá rồi.”
Thân thể Chu Nhất Hàng lay động, từng mảng máu thịt rơi bình bịch xuống đất, trên người lại có máu thịt mới sinh ra, sau đó máu thịt vừa mọc lại đứt ra, lại rơi xuống.
Thương thế của lão quá nặng, vượt xa tưởng tượng của Hứa Ứng!
Nhưng pháp môn tu luyện bí tàng Nê Hoàn của Chu gia lại cực kỳ thần diệu, tuy đã bị thương nặng tới như vậy nhưng lão vẫn chưa chết.
Chu Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào quả chuông lớn sau lưng Hứa Ứng, kinh ngạc nói: “Pháp bảo này có thể ngăn cản một đòn toàn lực của ta và Thành Hoàng chứng tỏ nó không tệ, lúc này nó đã cạn sạch uy năng, đã thành rác rưởi, không cách nào bảo vệ ngươi nữa.”
Ánh mắt hắn vòng qua Hứa Ứng, nhìn về phía Thành Hoàng, chỉ thấy thân thể khổng lồ của Thành Hoàng Tiết Linh Phủ đập đầu vào bức tường của một hộ gia đình, thân thể bị đè dưới cây liễu, không biết sống chết ra sao.
“Khà khà, hóa ra thực lực của ta vẫn mạnh hơn Thành Hoàng một chút.”
Chu Nhất Hàng lảo đảo đi về phía Hứa Ứng, trên đường lại tiếp tục có máu thịt bong tróc rơi rụng khỏi xương cốt của lão. Ánh mắt lão hết sức kỳ dị, giơ tay túm lấy Hứa Ứng, cười nói: “Hứa Ứng, ngươi là châu báu giúp Chu gia ta quật khởi...”
Lão còn chưa dứt lời, chỉ thấy Hứa Ứng quay mạnh người lại, khi Chu Nhất Hàng nghe thấy tiếng leng keng vang lên, mọi chuyện đã muộn.
Sau mông Hứa Ứng là quả chuông lớn, tuy đổ xuống vẫn cao cỡ một người. Ngay khi Hứa Ứng xoay người, nó quét tới ầm ầm, kéo theo tiếng vang leng keng, đập mạnh lên người lão già!
Chu Nhất Hàng bị quả chuông lớn đập bay ra ngoài!
Lão ta bay lên không trung, đầu óc còn đờ đẫn: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Rầm!”
Chu Nhất Hàng đập vào một vách tường khác của miếu thờ, nảy văng mấy chục trượng, đập vào một bức tường đá mới miễn cưỡng dừng lại được.
Chu Nhất Hàng ngọ nguậy đứng dậy, hai chân lại rung lên lách cách, đó là tiếng xương ống quyển đứt gãy!
Chu Nhất Hàng thầm kinh hãi, không dám cử động tiếp, vừa rồi quả chuông lớn đập trúng người lão đã làm xương ống quyển của lão bị thương, Nếu tùy tiện hành động, e là xương cốt của hắn sẽ lập tức gãy nát!
Lão đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng Hứa Ứng nhảy lên, trong lòng giận dữ: “Không ngờ thằng nhãi này lại không bỏ trốn mà dám đánh về phía lão phu, đúng là tự tìm đường chết!
Hứa Ứng còn đang ở trên không trung đã giơ chân đá thẳng vào mặt hắn, chính là chiêu thức trong Tượng Lực Ngưu Ma Quyền.
Theo Chu Nhất Hàng thấy, chiêu thức này cực kỳ thô kệch, nhưng kèm theo cước đó lại là một quả chuông đồng to bè, viu một tiếng lăn qua!
“Coong!”
Chu Nhất Hàng bị quả chuông lăn lên người, hai chân đứt đoạn, văng vào miếu thờ.
Chu Nhất Hàng ngây ngốc, lại ngọ nguậy đứng dậy, chỉ thấy Hứa Ứng đã đi tới trước mặt, quay lưng về phía hắn, nhảy thẳng lên rồi hạ xuống.
Quả chuông nện thẳng vào gáy Chu Nhất Hàng, nửa người lão già lún xuống đất. Hứa Ứng lại nhảy lên, hạ xuống, coong coong coong, mười lần liên tục, khiến mặt đất của miếu thờ xuất hiện một cái hố lớn.
Hứa Ứng nhìn vào trong hố, Chu Nhất Hàng vẫn chưa chết. Hứa Ứng cau mày, xa xa vang lên tiếng ho khan của Thành Hoàng Tiết Linh Phủ, y không còn thời gian suy nghĩ, lập tức lao ra khỏi miếu thờ: “Không thể để Thành Hoàng có thời gian thở được, cũng phải cho hắn hai phát!”
Mặt đường vốn không sạch sẽ, quả chuông đập lên sỏi đá bên dưới, nghiền sỏi đá thành bột phấn, cứ như miệng chuông phun khói.
Hứa Ứng chạy trước, quả chuông phun khói đằng sau.
“Cái ngữ lưu vong mà kiêu ngạo quá nhỉ!”
Chu Nhất Hàng đã gãy hai chân, giơ tay phát lực leo ra khỏi hố, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Ứng, tức giận tới cắn răng: “Bỏ trốn mà còn để mông bốc khói! Ngươi đang khiêu khích quan phủ Linh Lăng đấy à?!”