Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 280 - Sư Phụ Ngươi Không Phải Người Tốt 2

Tiết Doanh An nói: “Vỗn dĩ chúng ta sinh sống rất tốt, các sư huynh đệ đều biết bên ngoài còn có một thế giới, là thế giới mà sư phụ từng sinh sống lúc trước, nhưng chưa có ai đi qua. Mãi tới một ngày, có một người đứng trên tảng đá tìm được sư phụ.”

Ánh mắt Hứa Ứng sáng lên, nói: “Có phải tảng đá kia rất vuông vắn, có thể lơ lửng trên không trung, là một tòa tiên sơn! Người đứng trên tảng đá còn rất trẻ trung, khóe mắt có một vết sẹo?”

Tiết Doanh An kinh ngạc nói: “Hứa huynh, lúc đó ngươi cũng có mặt à?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Làm sao ta lại có mặt ở đấy được? Nhưng ta từng gặp người đó, hắn tên là Từ Phúc. Từ Phúc tới tìm sư phụ của ngươi lúc nào?”

Tiết Doanh An nói: “Đã gần bốn năm.”

Hứa Ứng ngơ ngác.

Trước khi Nại Hà đổi đường, Từ Phúc đã tìm tới chỗ Lý Tiêu Khách ẩn cư ở một thế giới khác. Lúc đó cõi âm còn chưa xâm lấn, vùng đất mới chưa xuất hiện, Chu Tề Vân còn đang tìm kiếm phương pháp độ kiếp, chuyện na sư thay đổi na pháp còn trong trứng nước.

“Từ Phúc tới bái kiến sư phụ, sau khi hắn đi khỏi, sư phụ rất tức giận, cầm Bát Diện kiếm và Tiêu Dao chung ra ngoài.”

Tiết Doanh An nói: “Sau khi về người bị thương, tính tình cũng không tốt, luôn miệng nói sai rồi sai rồi, con đường này không đúng. Lúc trước người rất yêu mến tiểu sư muội, nhưng lại nổi giận một cách kỳ lạ với tiểu sư muội, còn đánh ta một trận. Những ngày đó sư phụ trở nên cực kỳ u ám, Thần Long trong Cửu Long sơn cũng kinh hồn bạt vía, nói với chúng ta sư phụ đã thay đổi phong ấn, có thể chúng ta sẽ trở lại thế giới của tổ tông.”

Hắn suy nghĩ xuất thần, nói: “Sau đó, quả nhiên thiên địa biến đổi, trên bầu trời và sâu dưới lòng đất vang lên từng tiếng rống, như vô số voi lớn trâu lớn cùng rống to. Ta còn thấy có thân thể khổng lồ lượn lờ dưới đất và trên không trung, thấy trời đất bắt đầu nghiêng dần.”

Tốc độ thiên địa đổ nghiêng rất chậm, phải mất hai ba năm thiên địa mới đảo ngược hoàn toàn. Nhưng đến giờ Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh vẫn đang ở một thế giới khác, chưa hoàn toàn trở về.

Lý Tiêu Khách nói với đám người Tiết Doanh An, hắn chỉ cần lưu lại một đường lui. Cửu Thái lĩnh chính là đường lui đó.

“Sau khi trở lại thế giới này, sư phụ lại rất cao hứng, nhưng cũng rất cẩn thận, không cho chúng ta xuống núi. Người thường xuyên lo được lo mất, đi tới đi lui, hạ giọng tự nhủ, nói ta cũng bị ép, ta cũng không muốn như vậy. Lại có lúc người la hét: Ngươi biết quá nhiều! Chỉ có lần này người để ta xuống tìm tiên duyên của mình.”

Tiết Doanh An kể tới đây mới đột nhiên tỉnh ngộ, ngại ngùng nói: “Hứa huynh, không biết vì sao ta lại kể cho ngươi nghe chuyện này. Trước đây ta không nhiều lời như vậy đâu.”

Sắc mặt hắn rầu rĩ, hiển nhiên đang lo lắng cho sư phụ Lý Tiêu Khách.

Hứa Ứng cười nói: “Có lẽ do ta phục dụng Nguyên Đạo Tinh Tụy trong tiên thảo nên ngươi mới bất giác thổ lộ tiếng lòng. Ngươi yên tâm đi, ta sắp luyện hóa xong Nguyên Đạo Tinh Tụy rồi.”

Tiết Doanh An nói những lời này khiến Hứa Ứng chìm vào trầm tư. Y luôn cảm thấy trong chuyện này ẩn giấu một số chi tiết không muốn người khác biết.

“Sao Từ Phúc biết Lý Tiêu Khách trốn trong thế giới khác? Hắn làm thế nào tìm được Lý Tiêu Khách? Lý Tiêu Khách cầm Bát Diện Kiếm mang theo Tiêu Dao chung ra ngoài là để giết Từ Phúc à?”

Y thầm nhủ trong lòng: “Lý Tiêu Khách thất bại quay về, còn bị thương. Có phải Từ Phúc làm hắn bị thương? Hắn thua dưới tay Từ Phúc nên mới nói rồi sai rồi. Hắn nói con đường này không đúng, con đường này là con đường nào?”

Ngoài ra còn một bí ẩn khác.

Cửu Long sơn là cái tên rất bá đạo, sao trong đó lại có ngọn núi tên là Cửu Thái lĩnh?

(Chú thích: Cửu Thái này mang ý nghĩa là rau hẹ, chính là rau hẹ trong câu cắt rau hẹ thường được bên Trung sử dụng.)

Hứa Ứng đột nhiên nói: “Doanh An, ngươi có nhận ra chiêu kiếm này không?”

Bả vai y khẽ nhúc nhích, một luồng kiếm khí hùng hồn như cầu vồng nơi thiên ngoại, giáng xuống từ bầu trời, chính là kiếm khí Phá Giới mà Hứa Ứng lĩnh ngộ được ở Thủy Khẩu miếu!

Tiết Doanh An kinh ngạc nói: “Đây là một chiêu trong Tiêu Dao kiếm của sư phụ, ngươi học đâu ra vậy?’

Sắc mặt Hứa Ứng âm trầm bất định, thuật lại tóm tắt chuyện mình đã gặp ở Linh Lăng Thủy Khẩu miếu, nói: “Tiết huynh đệ, lúc ở Thủy Khẩu miếu ta đã gặp na tiên áo trắng Trần Miên Trúc, hắn là hoàng đế Nam Điền quốc, có tu vi cực cao, còn học qua pháp môn luyện khí. Lúc tuổi già hắn phong ấn bản thân, giấu mình trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa giữa cõi âm và dương gian. Nhưng hắn vẫn bị người khác tìm ra, thứ chém mở địa điểm ẩn hóa của hắn chính là luồng kiếm khí Phá Giới này.’

Hai mắt Tiết Doanh An sáng bừng lên nói: “Chắc chắn tên na tiên này đã làm nhiều việc ác, sư phụ ta trừ hại cho dân!”

Hứa Ứng tiếp tục nói: “Trên mi tâm của na tiên Trần Miên Trúc có một vết thương kiếm, là dấu vết của Bát Diện kiếm, trực tiếp đâm xuyên qua trán của hắn. Sau khi Trần Miên Trúc chết, kiếm khí tạo thành từng luồng tiên quang quanh người hắn, như những thanh kiếm, chuyển động quanh hắn.”

Tiết Doanh An hưng phấn nói: “Sư phụ ta chuông kiếm song tuyệt, kiếm khí mà người lưu lại cho dù qua một hai ngàn năm vẫn không biến mất!”

Hứa Ứng nói: “Na tiên Trần Miên Trúc bị người ta ăn thịt.”

Tiết Doanh An còn định nói gì đó, nghe vậy ngơ ngác.

Hứa Ứng nói: “Trần Miên Trúc bị người ta ăn tới mức chỉ còn một tấm da người, oán niệm sâu nặng, hóa thành quỷ na tiên làm hại một phương, vơ vét quỷ hồn chế tạo Vạn Linh đan, còn bắt bớ người sống, định đoạt xá trùng sinh. Nhưng đừng nói thân thể, ngay cả hồn phách của hắn cũng bị người ta ăn sạch sành sanh, làm sao đoạt xá trúng mình?”

Tiết Doanh An trợn trừng hai mắt, sắc mặt đỏ bừng.

Hứa Ứng tiếp tục nói: “Người ăn thịt Trần Miên Trúc chính là người dùng chiêu kiếm vừa rồi phá vỡ địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn. Người này dùng Bát Diện kiếm, xuất kiếm đâm chết hắn. Hắn không thể phản kháng lại được là vì na pháp na thuật của hắn đều là người dùng Bát Diện Kiếm dạy cho.”

Tiết Doanh An lắp bắp: “Hứa huynh, ngươi muốn nói gì? Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại nói xấu sư phụ ta?”

Hứa Ứng nói: “Nam Điền quốc ngay gần Linh Lăng, Đạo Châu cũng cận kề nơi đó. Ngoài ra Thanh Bích tiên tử mà sư phụ ngươi trấn áp cũng ở phụ cận. Chắc hẳn sư phụ ngươi hoạt động xung quanh đó. Hắn có thể thong thả bố trí mọi chuyện. Hắn truyền thụ na pháp cho Trần Miên Trúc, lưu lại cạm bẫy trong na pháp. Đợi tới khi Trần Miên Trúc quy ân lại tới tìm hắn, ăn thịt hắn...’

“Im miệng!”

Tiết Doanh An giận không kiềm được, đột nhiên một thanh phi kiếm bắn ra từ khu vực Hi Di của hắn, kiếm khí hùng hồn khuấy động, nhắm thẳng vào Hứa Ứng!

Kiếm khí này thuần khiết mạnh mẽ, khiến y phục Hứa Ứng bay phất phới, góc áo bị kiếm khí vô hình cắt mất một đoạn, lập tức rách tan giữa không trung, bay lung tung khắp nơi như bươm bướm vải!

Hứa Ứng trong lòng hơi động, luồng kiếm khí này quá mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả kiếm khí Phá Giới mà y tìm hiểu được!

Y chỉ phỏng đoán kiếm ý kiếm đạo thông qua vết kiếm mà Lý Tiêu Khách lưu lại, còn Tiết Doanh An lại nhận được chân truyền của Lý Tiêu Khách!

Trình độ kiếm đạo vượt xa y!

Nhưng ngay lúc này một đợt âm phong thổi tới, khiến hai người đều rùng mình. Chỉ thấy một nam tử cường tráng mặc chiến giáp lao thẳng vào họ, đi xuyên qua người họ.

Tiết Doanh An phát động kiếm khí nhưng không thể làm nam tử cường tráng kia bị thương chút nào!

Ngoan Thất kinh hãi hét lên một tiếng, chỉ thấy thân thể Ngoan Thất quá lớn, nam tử cường tráng kia chui vào rồi nửa ngày vẫn chưa đi ra.

Cảm giác này rất kỳ quái, khiến người ta rất có chịu, rắn ta cũng vậy.

“Thất gia, thu nhỏ hình thể!” Hứa Ứng đột nhiên nói.

Ngoan Thất vội vàng thu nhỏ người lại, hóa thành một con rắn nhỏ chỉ hơn một thước, nhảy lên vai Hứa Ứng.

Hứa Ứng hạ giọng nói: “Quỷ hồn chết trong thành đã xuất hiện. Lão thôn dân nói với ta đó là anh linh của tổ tiên họ, sau khi chết vẫn chinh chiến sát phạt.”

Tiết Doanh An phẫn nộ tới cực điểm, cầm kiếm chỉ thẳng vào Hứa Ứng quát; “Ngươi nói xấu sư phụ ta, rốt cuộc có ý đồ gì?”

Trong thành nổi lên âm phong mãnh liệt, các quỷ hồn khác xuất hiện, ai cũng mặc chiến giáp, chạy như điên trong thành, la lối liên tục, như đang giao chiến với kẻ địch!

“Giết!”

Quỷ hồn gào thét, khí tức cực kỳ cường đại, sau lưng hiện lên khu vực Hi Di san sát rác rưới, từ Huyền Quan Vĩ Lư tới Thần Kiều, cái gì cần cũng có.

Chỉ có điều, khu vực Hi Di của bọn họ bị tàn phá, Thần Kiều của nhiều quỷ hồn đã đứt gãy, Dao Trì bị đốt trụi, Thập Nhị Trọng Lâu chỉ còn là phế tích!

Còn có quỷ hồn Thiên Hà ngừng chảy, núi trên ba mươi ba tầng trời sụp lở!

Hứa Ứng đưa mắt nhìn lại, không ngờ quỷ hồn xuất hiện trong tòa thành đá này đều là luyện khí sĩ, hơn nữa đều là luyện khí sĩ khơi thông Huyền Quan cuối cùng, Nguyên Thần đứng trên Thần Kiều chờ đợi phi thăng!

Đây chính là chiến sĩ mà thần khí Thiên đạo lựa chọn trong Chư Thiên Vạn Giới!

“Nguy rồi! Có lẽ cổ chiến trường Vân Mộng mà tòa thành này đi tới sẽ nguy hiểm hơn so với chúng ta dự đoán!”

Hứa Ứng nghĩ tới đây, lập tức cao giọng quát: “Tiểu Điệp, mau bảo mọi người của Quách gia rời khỏi tòa thành đá này!”

Y vừa dứt lời, lại thấy các chiến sĩ đang chinh chiến chém giết đột nhiên tan vỡ, lần lượt từng người một!

Bọn họ như gặp phải kẻ địch vô hình, bị địch nhân không nhìn thấy được đánh tan, giết chết ngay tại chỗ!

“Giết!”

Sát ý xao động trong tòa thành đá, vô số quỷ hồn lao tới lớp trước xô lớp sau, hung hãn không sợ chết. Nhưng Hứa Ứng quan sát kỹ càng lại thấy, thật ra chỉ có một người đang giao chiến với bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment