Điều khiến Hứa Ứng và Ngoan Thất kinh ngạc nhất là Tiết Doanh An lại có thể bò ra khỏi khu vực Hi Di rách nát kia mà chỉ bị thương nhẹ, không đáng lo ngại.
Tiết Doanh An sống dai như gián, dọc đường cứ rơi vào hố rồi lại gắng gượng bò ra, ngay cả Hứa Ứng cũng không thể không khâm phục nghị lực của hắn.
Chưa bàn về Lý Tiêu Khách như thế nào, nhưng thiếu niên này đúng là đáng khâm phục.
Có Tiết Doanh An đi trước dò đường, Hứa Ứng ít gặp nguy hiểm hơn nhiều.
Trong sa mạc phía trước xuất hiện từng quầng sáng sặc sỡ, như chiếu từ thế giới khác xuống thế gian, không dính bụi trần. Hứa Ứng kinh ngạc: “Kỳ quái, sao nơi này lại có hào quang phi thăng? Chẳng lẽ đó là tiên duyên mà Tiết Doanh An nhắc tới?”
Tiết Doanh An cũng chú ý tới nơi đó, có vẻ rất kích động, tăng tốc chạy thẳng tới chỗ hào quang phi thăng.
Trong lòng Hứa Ứng hơi động: “Chắc chắn Lý Tiêu Khách đã nói cho hắn biết rất nhiều bí mật liên quan tới chiến trường cổ Vân Mộng, ta không cần đi theo người khác, chỉ cần đi theo hắn là được.”
Lần này Tiết Doanh An cơ trí hơn nhiều, dùng quả chuông nhỏ làm công cụ dò đường, không ngừng kích hoạt uy lực của quả chuông, xung kích những nguy hiểm tiềm ẩn dọc đường.
Ngoan Thất nói nhỏ: “A Ứng, thằng nhãi này sợ mình chết quá chậm hay sao? Hắn gióng trống khua chiêng nhu vậy chỉ khiến càng nhiều nguy hiểm kéo tới!”
Hắn mới nói tới đó, đột nhiên một tiếng chuông vang lên, trong sa mạc gió nổi mây phun, một bộ xương trắng cao trăm trượng đứng dậy từ trong sắc mặt, khoác trên người áo giáp lấp lánh ánh sáng bảy màu, bộ giáp tàn tạ, trái phải đều thiếu mất một mảng, lung la lung lay.
Sau lưng bộ xương trắng cao trăm trượng kia là một khu vực Hi Di rách rưới trôi nổi, tay nó cầm một thanh khúc đao, đao cũng rất lớn, tiếc là đã gãy, chỗ gãy có một dấu tay.
Bộ xương trăm trượng kia vung vẩy khúc đao, coong một tiếng, chém lên quả chuông nhỏ, bổ đôi quả chuông này!
Ngay khoảnh khắc sau, khúc đao của bxư trăm trượng đã đánh tới đỉnh đầu Tiết Doanh An, miệng hô: “Chiến! Chiến! Chiến!”
Tiết Doanh An hét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng phát động Bát Diện kiếm nghênh địch, lại bị thanh đao gãy đánh văng!
Hắn lập tức lướt đi, né tránh lưỡi đao, nhưng bộ xương múa khúc đao lên, đao pháp tinh diệu không gì sánh nổi, lưỡi đao như hình với bóng, chém tới sau lưng hắn!
"Giết! Giết! Giết!"
Ý thức còn sót lại của bộ xương gào thét, đao quang chém tới hông Tiết Doanh An, cắt rách xiêm y của hắn. Da thịt sau lưng Tiết Doanh An run rẩy, lòng thầm kêu thảm: “Mạng ta xong rồi!”
Nhưng ngay lúc này một thân hình bồng bềnh đi tới, đến trước cái đầu của bộ xương trăm trượng kia, giang hai tay ra, mười ngón trên hai tay như cánh hoa nở rộ, chỉ trong chớp mắt cánh tay đã hóa thành ảo ảnh. Mười ngón tay thi triển đủ loại ấn quyết kỳ dị, lần lượt vỗ lên mi tâm bộ xương!
Ấn pháp này chính là Quy Tâm quyết của Thần Đô Bùi gia!
Còn bóng người kia, đương nhiên là Hứa Ứng.
Quy Tâm quyết có thể khiến tâm trạng nóng nảy khôi phục bình tĩnh, Hứa Ứng thường xuyên dùng ấn quyết này kiềm chế bản thân, tránh rơi vào cảnh điên loạn.
Giờ phút này y thi triển từng ấn quyết Quy Tâm quyết đánh vào mi tâm bộ xương, lập tức luyện hóa chiến ý và sát ý còn sót lại trong bộ xương. Chỉ thấy thân hình bộ xương lập tức ngừng lại, đao quang như dải lụa cũng cứng đờ bên hông Tiết Doanh An.
Tiết Doanh An kêu lên sợ hãi, chỉ thấy bên hông đã nhuốm màu đỏ máu.
Hắn từ từ hạ xuống đất, đang định cám ơn Hứa Ứng thì đột nhiên thấy nửa người đổ về phía trước, hóa ra thân thể đã bị cắt thành hai nửa.
Tiết Doanh An ngã nhào xuống đất, hai tay nắm lấy cát vàng bò tới trước, máu chảy đầy đất, miệng khóc lóc nói: “Ta không muốn chết! Ta vừa xuống núi thôi mà! Ta không cảm thấy chân của mình nữa rồi!”
Vừa rồi tuy Hứa Ứng cứu viện rất kịp thời, nhưng lưỡi đao gãy của bộ xương trăm trượng quá mạnh, đao khí sắc bén tới mức đao chưa trúng người mà đao khí đã chặt ngang lưng hắn!
Hứa Ứng hạ xuống, đứng trên sống đao nói: “Thất gia, ngươi tới cứu hắn đi.”
Ngoan Thất nghe vậy vội vàng tung người nhảy xuống, hạ người vào sa mạc, phát động thần thức nâng nửa người trên của Tiết Doanh An lên rồi nhanh chóng mở bí tàng Nê Hoàn, điều động Trường Sinh tiên dược, kích thích hoạt tính thân thể của Tiết Doanh An.
Hứa Ứng lơ lửng trước khúc đao gãy, lớn tiếng nói: “Thất gia, đừng nối ngược đấy!”
Tiết Doanh An đã sắp ngất.
Ngoan Thất cười nói :”Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không phạm sai lầm thấp kém như vậy đâu! Nếu có sai cũng là sai lầm cao cấp!”
Nửa người trên và nửa người dưới của Tiết Doanh An được nối lại, máu thịt tương liên, vội vàng cám ơn Ngoan Thất. Nhưng hắn lại đột nhiên biến sắc, kêu lên: “Ta vẫn không cảm thấy chân với mông của mình!”
Ngoan Thất giơ đuôi gãi đầu một cái, ngẩng đầu lên nói: “A Ứng, hắn không cảm thấy chân với mông của mình!”
Hứa Ứng cố gắng rút thanh đao gãy ra khỏi tay bộ xương trăm trượng, nghe vậy lớn tiếng nói: “Ngươi giúp hắn nối dây thần kinh chưa?”
Cái đuôi của Ngoan Thất đột nhiên vỗ đầu một cái, kêu to: “Chưa nối! Làm sao bao giờ?”
“Kéo ra, nối lại lần nữa.” Hứa Ứng ra sức rút đao.
Ngoan Thất vội vàng nói với Tiết Doanh An: “Ngươi cố chịu một chút, ta làm nhanh thôi!’ Nói đoạn hai luồng pháp lực vận sức kéo một cái, giật thân mình vừa nối liền của Tiết Doanh An ra!
Tiết Doanh An la hét thảm thiết, tiếng kêu khàn cả giọng, dần dà không còn hơi thở.
Ngoan Thất bối rối nói: “A Ứng, người này bị ta chữa tới chết mất rồi!”
Hứa Ứng bỏ lưỡi đao gãy xuống, lại tới cởi bộ áo giáp tàn tạ trên người bộ xương trăm trượng xuống, nói: “Ngươi dùng Trường Sinh tiên dược chữa thương cho hắn, làm sao mà chữa tới chết được? Ngươi không bồi bổi khí huyết cho hắn trước à?”
Ngoan Thất tỉnh ngộ, vội vàng bồi bổ khí huyết giúp Tiết Doanh An. Tiết Doanh An lờ đở tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thấy vết thương mình đổ máu ồ ạt như suối phun, lại ngất xỉu.
Ngoan Thất cuống quít vận Trường Sinh tiên dược, nối liền dây thần kinh cho hắn rồi mới gắn xương cốt máu thịt, kêu to: “A Ứng, hắn vẫn không tỉnh! Hình như không còn thở nữa!”
Hứa Ứng vận sức giật bộ áo giáp rách tả tơi xuống, nói: “Ngươi miệng kề miệng, giúp hắn hô hấp một chút!”
Ngoan Thất đang định áp miệng vào, Tiết Doanh An đã phờ phạc tỉnh lại, nói: “Ta không sao, vừa rồi chỉ dùng Quy Tức pháp giữ mạng thôi. Cảm tạ đại ân cứu mạng, Doanh An cả đời khó quên, chỉ có điều...’
Ngoan Thất cười nói: “Chỉ có điều ngươi không thể dùng thân thể báo đáp hả. Đúng rồi, ngươi thử chân xem.”
Tiết Doanh An đứng dậy, hoạt động một hồi, thấy không có gì đáng ngại mới yên lòng.
Hứa Ứng mang theo bộ áo giáp rách rưới từ trên trời hạ xuống nói: “Thất gia há miệng.”
Ngoan Thất há to miệng, Hứa Ứng nhét áo giáp vào trong bụng hắn, lại kéo lưỡi đao gãy đến, tuy lưỡi đao này đã gãy nhưng hàn khí lẫm liệt, cực kỳ sắc bén.
Hứa Ứng thử tế luyện khúc đao, không ngờ lại phát hiện cực kỳ đơn giản, chẳng bao lâu sau đã có thể tế lưỡi đao gãy lên, cứ như bản thân tế luyện đã lâu.
Y không khỏi tấm tắc lấy làm lạ, tâm niệm hơi động, đã thấy lưỡi đao nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành dài hai thước, rất tiện tay.