Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 282 - Kẻ Xui Xẻo 2

Nếu hắn cứ bị nhốt trong cái hố này,chắc chắn sẽ bị đối phương đánh tới chết!

Nhưng Hứa Ứng ra chiêu này xong lại không tấn công tiếp.

Tiết Doanh An nghi hoặc không thôi, giãy dụa đứng dậy, thầm nghĩ: “Rốt cuộc hắn có ý gì?”

Chẳng biết từ lúc nào, chém giết trong tòa thành đá đã ngừng, quỷ hồn chiến sĩ các giới thần sắc nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn lên, như một đội quân kỷ luật nghiêm minh.

Nhưng mới rối loạn như vậy một lát mà tòa thành đá đã ngổn ngang đầy những thi thể. Na sư đi vào tòa thành đá chỉ còn lại ba bốn phần mười, sáu bảy phần mười còn lại đều bị chôn vùi trong tay người khác!

Những người may mắn sống sót, cũng chẳng thể cứu giúp người bị thương, dồn dập ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn tòa thành đá tiếp cận vòng xoáy sấm sét trên bầu trời.

Không ít người chú ý thấy Tiết Doanh An và Hứa Ứng giao chiến, ai nấy thở phào một hơi.

Chu Trung Toàn ánh mắt nhấp nháy, thầm nghĩ: “Vốn còn tưởng luyện khí sĩ là cao thủ, không ngờ còn chẳng chịu nổi một chưởng của Hứa yêu vương. Cũng chỉ thế mà thôi.”

Cao Hành Khiêm thu hồi đàn cầm, thầm nghĩ: “Người này vận dụng pháp bảo rất tinh diệu nhưng thực lực không đủ. Hứa yêu vương biến mất hai năm, đã thành lạc hậu, nhưng hắn vẫn bị Hứa yêu vương đánh ngã dưới đất. Đám luyện khí sĩ này đúng là chẳng có gì hay, còn xa mới tinh diệu bằng na khí kiêm tu của các đại thế gia!”

Cao thủ trẻ tuổi hai nhà Sài Triệu ánh mắt nhấp nháy, quan sát cảnh Tiết Doanh An bị đánh để phán đoán thực lực của Tiết Doanh An, ai nấy yên lòng.

Bọn họ lại không thấy lúc ở trong gian nhà đá kiếm khí của Tiết Doanh An kinh khủng cỡ nào, chỉ thấy Tiết Doanh An bị Hứa Ứng đè xuống đánh, cảm thấy vị luyện khí sĩ trẻ tuổi này cũng chỉ có thế.

Thành đá mang theo tiếng sấm nổ ầm ầm đi vào vòng xoáy sấm sét khủng khiếp kia. Trong thành đá lúc sáng lúc tối, có cảm giác đi xuyên qua vách ngăn thời không!

Cảm giác này rất giống khi Chu Tề Vân độ kiếp, chấn động thời không được tạo ra đi xuyên qua thân thể, cũng giống như lúc ở Thủy Khẩu miếu, từ bên ngoài đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên.

Chỉ có điều quá trình đi xuyên qua như vậy kéo dài rất lâu.

Thân thể mỗi người mất đi trọng lượng, lơ lửng bồng bềnh giữa không trung, bị thời không kéo dài, lúc thì mái tóc trắng xóa, lúc thì biến thành đứa bé tập tễnh, lại đột nhiên biến thành các loại muông thú như trâu ngựa, thậm chí còn biến thành cá, thành sâu; hết sức kỳ quái!

Thần thức, pháp lực, Kim Đan, pháp bảo, thần thông của bọn họ, tất cả đều không vận dụng được, chỉ có thể lơ lửng như vậy.

Không biết bao nhiêu lâu sau, cảm giác đi xuyên qua vách ngăn thời không mới từ từ biến mất. Mọi người lập tức cảm thấy pháp lực quay về, thân thể cũng được khống chế trở lại, dồn dập rơi từ trên không xuống.

Nhưng ngay lúc này, một lục địa cổ xưa xuất hiện ngay trước mặt. Đập vào mi mắt là hoang mạc mênh mông vô bờ, thành đá ầm ầm rơi xuống, trượt sát trên sa mạc, làm cát vàng bị cuốn lên đầy trời!

“Giết!”

Trong thành đá, quỷ hồn của những chiến sĩ cổ xưa phát ra tiếng la hét rầm trời, bay vọt tới, lao vào trong sa mạc. Không ít na sư bị bọn họ cuốn theo, rơi vào trong sa mạc, chẳng bao lâu sau đã biến mất không còn tăm hơi.

Trong thành đá chỉ còn lại hơn ba mươi người không bị sát khí của quỷ hồn khống chế.

Sau cơn kinh ngạc, đám người nhìn ra phía ngoài, thành đá đã ngừng trôi, dừng lại trước một tấm bia đá khổng lồ.

Tấm bia đá đó là một ngọn núi bị đánh thành hai nửa, bên trên có mấy chữ bằng máu.

“Thái Ất Tiểu Huyền Thiên tuyệt cảnh!” Hứa Ứng ngẩng đầu, đọc lên.

Bên dưới hàng chữ lớn, còn có vài hàng chữ nhỏ.

“Cửa thứ nhất trên Thiên lộ, tướng sĩ vạn giới trấn ma ở đây, tế ra lục đại thần khí Thiên đạo nghênh chiến, tổn thất một ngàn sáu trăm người. Lập bia tưởng niệm. Không quên chuyện trước, mở màn chuyện sau! Thiên Thanh Tử ở đây canh mộ một ngàn sáu trăm tướng sĩ, giám sát ma đầu. ghi lại tích này!’

Hứa Ứng cảm xúc dâng trào, hạ giọng nói: “Người này chí hướng cao xa, canh mộ cho tướng sĩ, trấn áp ma đầu, quả là hào kiệt!”

Ngoan Thất cũng tán thưởng không thôi, nói: “A Ứng, ta cảm thấy năm xưa ngươi cũng là hào kiệt như vậy.”

Hứa Ứng cảm thấy mong chờ.

Đột nhiên lão thần tiên bị trấn áp trong lồng giam của Chu gia cười ha hả nói: “Đồ đệ ngoan, nơi này là trạm thứ nhất trong chiến trường cổ Vân Mộng! Mau cõng ta đứng dậy.

Trong lúc hỗn chiến lồng giam đã bị người khác phá tan, lão thần tiên máu me khắp người, chắc đã trúng không ít thần thông. Trên người lão treo đầu móc xích, ngay cả khu vực Hi Di cũng bị dây xích phong ấn, khó mà phản kháng, vì vậy bị thương rất nặng trong trận chiến vừa rồi.

Nhưng tinh thần lão rất phấn chấn, cười ha hả nói: “Nơi này có tiên thảo tuyệt thế, là bảo vật mà Thiên đạo ban tặng, giúp tướng sĩ tru ma! Mau lên, cõng ta đi tìm kiếm tiên thảo!’

Chu Trung Toàn cuống quít chạy tới, quỳ xuống đỡ lấy. Lão thần tiên cưỡi lên người hắn, Chu Trung Toàn nhanh chân chạy thẳng vào sa mạc.

Chỉ nghe giọng nói của lão tổ tông vang lên từ đằng xa: “Thời gian không đợi người, đang lúc cấp bách, phải tìm được tiên dược trước khi thành đá xuất phát về chỗ cũ, nếu không sẽ có chuyện cực kỳ khủng khiếp diễn ra! Đi mau, đi mau!”

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy lão thần tiên kia vung vẩy sợi xích, quất mông Chu Trung Toàn như cưỡi ngựa vung roi, nhanh chóng lao đi.

Những na sư Chu gia may mắn sống sót cũng vội vàng chạy theo, lao vào trong sa mạc.

Trong thành, người của các đại thế gia thấy vậy, lao nhao chạy vào sa mạc, tìm kiếm tiên thảo.

Quách Tiểu Điệp lệnh cho một na sư Quách gia lưu lại, nói: “Cứ qua một khắc đồng hồ thì ngươi thi triển một thần thông lên trời, giúp chúng ta định vị.”

Na sư kia nhận lệnh.

Quách Tiểu Điệp nhìn sang phía Hứa Ứng, do dự một hồi, không gọi Hứa Ứng cùng vào trong sắc mặt. Dù sao Hứa Ứng không phải người của Quách gia, nếu hái được tiên thảo còn phải chia một phần cho Hứa Ứng.

“Nếu Hứa yêu vương chịu ở rể thì đã chẳng cần chia chác gì.” Lý Anh Châu nhìn ra chỗ khó xử của thiếu nữ bèn nói.

Quách Tiểu Điệp thở dài: “Chỉ e hắn không chịu.”

“Con phải mạnh tay vào!” Lý Anh Châu hưng phấn nói: “Con đập ngất hắn, cởi quần áo hắn ra, cưỡng ép vào! Ta có thể giúp con giữ chặt hai tay hắn!”

Quách Dược lườm phu nhân nhà mình một cái, do dự một hồi nhưng không xen vào.

Trong thành đá Tiết Doanh An nhìn Hứa Ứng một cái, không dây dưa với y nữa, tế Bát Diện kiếm lên, đạp phi kiếm xé gió bay đi.

Ngoan Thất ngẩng đầu nhìn lên, dò hỏi: “A Ứng, người khác không dám pih, chỉ có cái tên đầu óc đơn giản Tiết Doanh An dám ngự kiếm bay đi, liệu hắn có gặp bất trắc gì không?”

Hắn vừa dứt lời đã thấy Tiết Doanh An đột nhiên đâm vào một vách ngăn vô hình. Vách ngăn đó là thần thông phòng ngự của một mảnh vỡ pháp bảo thời thượng cổ. Tiết Doanh An đâm vào đó, lập tức kích hoạt dư uy của mảnh vỡ pháp bảo.

Hứa Ứng và Ngoan Thất nghểnh cổ lên, thấy Tiết Doanh An bị dư uy của pháp bảo tập kích, mấy trăm tia sét đánh lên người. Thiếu niên kia ngã thẳng xuống, lúc này một người một rắn mới thở phào một tiếng.

“Đúng là xui xẻo.” Ngoan Thất có vẻ khá hả hê.

Hứa Ứng cũng rất thỏa mãn, đi ra ngoài thành.

Ở đằng xa, Tiết Doanh An bị đánh tới mức trong mềm ngoài cháy nhưng vẫn chưa chết. Lần này thiếu niên đã cẩn thận hơn nhiều, không ngự kiếm phi hành nữa mà đổi sang đi bộ.

Không bao lâu sau, Hứa Ứng thấy xa xa có cơn bão cát quét tới sau lưng hắn, nuốt trọn vị luyện khí sĩ thiếu niên kia vào trong. Đó là khu vực Hi Di của một luyện khí sĩ thời thượng cổ, đã cực kỳ rách nát, Tiết Doanh An không để ý tới, ngã vào trong đó.

“A Ứng, chắc hắn không sống qua ngày hôm nay.” Ngoan Thất nhìn quanh nói.

Bình Luận (0)
Comment