Trong lòng Hứa Ứng lại dấy lên hy vọng: “Nếu còn thế lực nào đó bị dọa sợ, chủ động trả lại linh căn thì sao? Không khéo đây sẽ là cơ hội của ta!”
Nhưng sau đó Chư Thiên Vạn Giới tiếp tục im lặng, hiển hiên ý thức Thiên đạo cảnh cáo ba lần, những người dám giữ lại tiên đạo linh căn đều là thế lực và cường giả có thực lực cực kỳ đang sợ!
“Trong Chư Thiên Vạn Giới vẫn có không ít phần tử ngoan cố!”
Hứa Ứng không nhịn được khâm phục tính cách ngoan cố và lòng can đảm của đám người này, đổi lại là mình chắc vừa rồi đã bị dọa sợ, chủ động giao ra tiên đạo linh căn.
Đột nhiên, thần quang mỹ lệ không gì sánh được lóe lên, một luồng khí tức khủng khiếp khó tả lướt qua bên cạnh Hứa Ứng. Đó thần thần quang bay ra từ thần nhân đầu rồng thân người!
Khoảnh khắc hắn đi qua, ánh mắt nhìn vào người Hứa Ứng. Ánh mắt của Hứa Ứng vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, trạng thái lập tức rối loạn, đủ loại ý thức hỗn độn tràn nhập trong đầu óc.
Ý thức của y trở nên trống rỗng, trước mặt hiện lên đủ loại phù văn kỳ quái, đường nét tạp nham, âm thanh hỗn loạn, con ngươi tan rã.
Khi thần nhân đầu rồng thân người đi xa, ý thức của y mới từ từ khôi phục.
Hứa Ứng đột nhiên cảm thấy thân thể đau nhức kịch liệt, cúi đầu nhìn lại mới thấy không biết từ lúc nào tay phải của mình đã cầm một quả tim máu me đầm đìa. Quả tim này vẫn còn dây nối với ngực, chẳng phải tim y thì là tim ai?
Hứa Ứng cố chịu đựng cơn đau, nhét trái tim vào trong lồng ngực, trước mắt vẫn có những ký hiệu đường nét phức tạp khó hiểu nhảy tới nhảy lui, bên tai cũng có đủ loại tạp âm.
Một lúc lâu sau y mới khôi phục bình thường.
Y vội vàng kiểm tra Ngoan Thất, chỉ thấy Ngoan Thất đang ăn cái đuôi mình, đã nuốt được nửa người. Hứa Ứng vội vàng thi triển Quy Tâm quyết, đánh thức Ngoan Thất.
Con rắn vội vàng phun thân thể của mình ra, chỉ thấy cái đuôi của hắn đã bị chính hắn tiêu hóa mất một nửa, để lộ máu thịt hư thối và xương trắng âm u!
“Khi chúng ta gặp Thiên đạo sẽ xảy ra một số chuyện quái lạ.” Hứa Ứng nhớ lại lúc mình gặp Thiên thần, hình như cũng nghe thấy âm thanh đáng sợ, ảnh hưởng tới ý thức, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Vừa rồi thần nhân đầu rồng thân người không phải thần linh chân chính là chỉ là ánh sáng của thần khí Thiên đạo tạo thành, thực ra là thần khí Thiên đạo đi qua bên cạnh bọn họ!
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, nhìn về phía thần linh đầu rồng thân người, chỉ thấy ánh sáng hùng vĩ quanh người thần linh đã rung chuyển, thuận theo cành lá của linh căn Âm Dương đằng đi tới một thế giới trong Chu Thiên Vạn Giới.
Thần linh khổng lồ xuyên qua hàng rào thủy hỏa, tiến vào thế giới kia.
Hứa Ứng lập tức điều động thần thức, men theo linh căn Âm Dương đằng, cũng tới bên ngoài thế giới đó, quan sát cảnh tượng bên trong.
Thần nhân do thần khí Thiên đạo tạo thành lặng lẽ lơ lửng trên bầu trời của thế giới đó, hùng vĩ tráng lệ. Thiên đạo bao phủ khiến toàn bộ thế giới đó đều rung chuyển.
Hứa Ứng chứng kiến sinh linh trong thế giới này, bất luận là nhân loại hay yêu quái, cho dù đi dưới đất hay bơi trong nước, tất cả đều lâm vào điên cuồng, hoặc tự hại mình, cắt mặt mình ra, moi tim bản thân ra ăn; hoặc là tàn sát người khác, bất chợt tấn công những người xung quanh!
Cho dù là người có đạo trong luyện khí sĩ cũng khó mà giữ được trấn định dưới ẩn hóa của Thiên đạo, ai nấy nhập ma, chìm vào giết chóc!
Trong thế giới đó, môn phái thánh địa lớn lớn nhỏ nhỏ lần lượt tế ra từng món pháp bảo uy lực mạnh mẽ, trấn áp khí vận tông môn, đối chọi lại uy lực của Thiên đạo!
Nhưng chỉ phí công.
Vì khí tượng cũng đang thay đổi.
Thế giới này, tháng sáu tuyết rơi, sấm nổ ầm ầm, núi lửa phun trào khắp nơi, hồng thủy lan tràn mọi chỗ, đâu đâu cũng là bão táp, khắp nơi đều là thiên tai!
Trong đại dương, xác cá lấp kín mặt biển.
Trên lục địa, hoa màu bốc lửa, gió lốc mang theo ngọn lửa thiêu đốt tất cả thực vật!
Mọi thứ trong thế giới đều lâm vào hủy diệt, cả nhân loại và yêu tộc đều bị diệt sạch, chỉ còn lại những môn phái kia cắn răng chống chọi trong pháp bảo!
Pháp bảo của các môn phái kia cũng không gắng gượng được bao lâu, vì những pháp bảo này đã cảm nhận được năm tháng trôi qua, nhanh chóng suy yếu mục nát!
Cuối cùng những chí cường giả của các môn phái đó không nhịn nổi, mang theo pháp bảo trấn giáo của riêng mình, bay về phía thần nhân đầu rồng trên bầu trời, định liều mạng với thần khí Thiên đạo!
Những thân hình đó cường đại là vậy, bọn họ là luyện khí sĩ đỉnh cấp trong Chư Thiên này, là Phi Thăng kỳ đỉnh phong, là lão tổ tông, tổ sư gia của các môn phái, ngồi trên chỗ cao, được thế nhân ngước nhìn.
Nhưng bọn họ còn chưa bay tới gần thần nhân đầu rồng thì ai nấy ý thức hỗn loạn, mỗi người ra sức tự hại bản thân hoặc tấn công những người khác, lần lượt chết oan chết uổng!
Hứa Ứng chứng kiến cảnh này, tay chân lạnh buốt, thân thể run rẩy, đây chính là Thiên đạo giáng kiếp!
Thật quá đáng sợ!
Chỉ trong thời gian ngắn mà thần khí Thiên đạo đã trực tiếp hủy diệt tất cả sinh mệnh trong một thế giới, không có bất cứ ai sống sót!
Sắc mặt Hứa Ứng trắng bệch, run run rẩy rẩy thu hồi thần thức bản thân, hai chân cũng đang lập cập.
Vừa rồi thần thức Ngoan Thất leo lên trên thần thức của Hứa Ứng, cũng chứng kiến cảnh tượng này, thân thể nó cũng run rẩy cùng Hứa Ứng.
“Thất gia, đừng run nữa.” Hứa Ứng run giọng nói.
Ngoan Thất giọng nói run rẩy: “A Ứng, ta đâu có run. Gan ta rất lớn, chẳng phải nhân loại các ngươi thích ăn mật rắn của chúng ta để tăng cường dũng khí à...”
Hứa Ứng run giọng đáp: “Ta cũng không run, thế là ai run?”
Y nghe thấy tiếng chuông leng keng, vội vàng nhìn vào khu vực Hi Di, chỉ thấy quả chuông đang lơ lửng trong khu vực Hi Di, cũng run cầm cập.
“Nhìn ta làm gì?” Quả chuông giận tím mặt: “Các ngươi cũng đang run mà!”
Hứa Ứng đang định phản bác, lúc này lại thấy một gốc tiên đạo linh căn bay ra khỏi thế giới bị hủy diệt kia, lao về phía linh căn Âm Dương đằng.
Vừa rồi thần khí Thiên đạo hủy diệt Chư Thiên thế giới này chính là vì một gốc tiên đạo linh căn nhỏ bé như vậy!
Trước mặt Thiên đạo, tất cả mọi sinh linh đều tan thành tro bụi.
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, phát động Chư Thiên Cảm Ứng, nhanh chóng thành lập cảm ứng cùng gốc tiên đạo linh căn kia.
Y thầm vui mừng, lập tức cảm ứng được một khối thủy quang trong tiên đạo linh căn này, đó chính là Nguyên Đạo Tinh Tụy tích lũy trong tiên đạo linh căn!
Hứa Ứng gieo một luồng thần thức trong Nguyên Đạo Tinh Tụy này rồi lập tức thu hồi thần thức còn lại.
Gốc tiên đạo linh căn kia vừa tiếp xúc với Âm Dương đằng, lập tức hóa thành một luồng linh quang, dung hợp với Âm Dương đằng, còn luồng thủy quang thì nhanh chóng bay lượn trong Âm Dương đằng, biến mất không còn tăm hơi.
Nhưng Hứa Ứng cũng không cần chú ý luồng thủy quang đó đi nơi này, chỉ cần cảm ứng thần thức của bản thân là được.
Chẳng bao lâu sau, y phát hiện thần thức của mình men theo dây leo của Âm Dương đằng, đi tới bên dưới tiên cung, xuyên qua một đại điện, tới một bức tranh trên tường!
Tinh thần Hứa Ứng chấn động, nhảy lên, chạy như điên về phía tiên cung!
“Ngài chuông, Thất gia, giữ vững tinh thần, có lẽ chúng ta có một vụ làm ăn lớn!”
Quả chuông còn đang run rẩy, chỉ thiếu điều khắc cả nét run run ấy vào vách chuông.
Ngoan Thất cũng chẳng khá hơn, co thành một khối, chui trong cổ áo Hứa Ứng, chỉ dám thò đầu ra, sau đầu lông bờm rung rung như quạt lông vũ trên tay vũ nữ.
Hai chân Hứa Ứng cũng đang run rẩy, mấy lần suýt ngã.
Nhưng một người một rắn một chuông lại cực kỳ hưng phấn. Bọn họ vừa sợ lại vừa to gan, cực kỳ mong chờ thành quả lần này.