Thần nhân đầu rồng do thần khí Thiên đạo biến thành khống chế phong lôi di chuyển từ Chư Thiên thế giới bị hủy diệt ra ngoài, đi sang Chư Thiên thế giới khác.
Hắn mang theo uy lực diệt thế, thông qua linh căn của Tiểu Huyền Thiên đi tới một Chư Thiên thế giới khác.
Trong Chư Thiên thế giới này cũng có một gốc tiên đạo linh căn bị luyện khí sĩ ở nơi này lưu giữ.
Hắn lại định ra tay diệt thế.
Ngàn vạn chúng sinh, đối với hắn chẳng khác gì đập chết một con ruồi.
Còn lúc này Hứa Ứng đã đi tới tiên cung ở Tiểu Huyền Thiên.
Tuy tòa tiên cung này đã vỡ nát phân nửa, nhưng vẫn to lớn hơn lúc Hứa Ứng nhìn từ xa lại rất nhiều lần. Càng đến gần càng thấy được quy mô hùng vĩ của nó.
Linh căn Tiểu Huyền Thiên nối liền với tiên cung, năm xưa trong thời đại còn có thể phi thăng, chắc đã có không ít tiên nhân tới nơi này, nghỉ chân ở đó.
Hứa Ứng hạ xuống, lập tức men theo thần thức của mình, tìm kiếm vách tường đó.
Y nhìn khắp bốn phía, thân thủ cực nhanh. Lúc này đã có không ít người đi vào tiên cung tìm kiếm cơ duyên. Hứa Ứng thấy Thôi Đông Ly của Thôi phủ ở đằng trước, lần này Thôi gia phái không ít na sư tới nơi này, trong đó không thiếu đại na và trưởng lão, nhưng Thái Ất Tiểu Huyền Thiên nguy hiểm vượt ngoài dự liệu, khiến cho Thôi gia tử thương nặng nề.
Hiện giờ bên cạnh Thôi Đông Ly chỉ còn lại có bốn năm người, nhưng khí tức của Thôi Đông Ly lại cực kỳ cường đại, hắn đang quan sát một di tích của cổ tiên, từ đó tìm hiểu được đạo tượng bất phàm.
Sau lưng hắn có một bức tranh đại đạo hiển hiện, là cảnh cổ tiên tranh đấu với Thiên kiếp.
Hắn dựa vào mạng người chồng chất, kiếm được không ít lợi lộc trong Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, tu vi tăng trưởng, khi thấy Hứa Ứng xông vào nơi này hai mắt lập tức sáng bừng lên, nhớ lại lúc trước mình Hứa Ứng còn chưa đánh ra chiêu nào mà mình đã mất sạch dũng khí giao thủ.
“Hứa yêu vương!”
Thôi Đông Ly khó nén nổi lòng hưng phấn, lập tức tế ra Kim Đan, cao giọng nói: “Ta hái được Nguyên Đạo Tinh Tụy của hai gốc tiên đạo linh căn, tu vi tiến bộ rõ rệt, lại lĩnh ngộ được đạo đồ phi thăng. Ta muốn đấu với ngươi lần...”
Hứa Ứng coi như không thấy, lao thẳng tới trước.
Ngoan Thất đột nhiên bay thẳng từ vai hắn ra, nghênh tiếp Thôi Đông Ly, quát lớn: “Súc sinh! Ngươi muốn gì!”
Lần này con rắn lớn hiển hiện chân thân, tế ra Kim Đan mà mình luyện thành, phát động lục bí, thể hiện hình tượng đại đạo, ép thẳng tới!
Thôi Đông Ly ra sức chống cực, sau ba chiêu đạo đồ Phi Tiên của hắn đã bị phá nát, thân thể bị đánh dính lên tường, miệng hộc máu tươi, khí tức suy sụp.
Hắn chậm rãi trượt từ trên tường xuống, gục dưới đất, ánh mắt mê mang: “Ngay cả con rắn mà Hứa yêu vương nuôi trong nhà mà ta cũng không đánh được...”
Hắn lại không biết Ngoan Thất đã ăn năm khối Nguyên Đạo Tinh Tụy, tu vi còn cao cường hơn hắn. Hơn nữa nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, công pháp và thần thông của Ngoan Thất đều là Hứa Ứng chỉ dạy.
Tuy Thôi Đông Ly là cao thủ trẻ tuổi nổi bật của Thôi gia, nhưng vẫn còn kém hơn Ngoan Thất.
Ngoan Thất chỉ mất ba chiêu là đánh bại Thôi Đông Ly, sau đó lập tức thu nhỏ hình thể, nhanh chóng đuổi theo Hứa Ứng. Hắn đang định nhảy lên vai Hứa Ứng thì thấy trong một khoảng sân phía trước có tiếng đàn, chính là công tử Cao gia Cao Hành Khiêm đang đánh đàn.
Tiếng đàn đó đầu tiên u oán, như là cao nhân âu sầu khi thất bại, lại như quý phu nhân bất mãn vì không thỏa lòng mong ước.
Tiếng đàn của công tử Cao Hành Khiêm lại cao vút lên, cứ như chiến ý của cao nhân dâng trào, khiêu chiến Hứa Ứng để khẳng định chính mình, lại như quý phu nhân đòi hỏi vô độc, dục vọng khó tiêu.
Công tử Cao Hành Khiêm mặc bộ áo trắng ngồi trong khoảng sân của tiên cung đánh đàn, gương mặt tươi cười, nghiên cứu một quyển cầm phổ mà mình tìm được.
Hắn thấy Hứa Ứng nhanh chóng lao vào khoảng sân này, không khỏi cười lên ha hả, giơ hai tay đẩy cây cổ cầm sang một bên, cất cao giọng nói: “Hứa yêu vương, ta đợi ngày này đã lâu lắm...”
Đúng lúc này, một con dị xà đầu mọc hai sừng trắng đen lao lên từ sau lưng Hứa Ứng, cả giận nói: “Ngươi đàn cái rắm gì! Muốn đánh thì đánh, đừng có ra vẻ phong nhã!”
Công tử Cao Hành Khiêm kinh hãi, chỉ thấy con rắn lớn kia thân hình như đạo tượng, mọi cử chỉ hành động đều có tiếng sấm nổ, tấn công về phía này.
Thần thông kia mạnh mẽ tới mức khiến hắn cảm thấy nếu mình không đỡ nổi, chắc chắn sẽ bị con rắn lớn này đánh chết!
Hắn liều mạng phát động tu vi, thi triển Thần Tiêu Thiên Chinh Dẫn của Cao gia, một vị thần linh ngàn tay hiện lên sau lưng, tay theo đủ loại bảo vật, nghênh tiếp Ngoan Thất!
“Ầm!”
Một người một rắn va chạm, Cao Hành Khiêm bị chấn động tới mức khí huyết sôi trào, thần linh ngàn tay sau lưng cũng bị xung kích tới mức gãy mất nhiều cánh tay.
Ngoan Thất quét thẳng đuôi sang, làm cuốn lên cuồng phong vù vù, cái đuôi to lớn khổng lồ quất cả Cao Hành Khiêm lẫn thần linh ngàn tay về phía sau.
Hắn va thẳng vào vách tường, trong lòng biết không ổn, nhanh chóng quyết định, tế ra Kim Đan rồi quát lớn: “Yêu nghiệt, Hứa yêu vương mới là đối thủ của ta, ngươi là cái thá gì?”
Một hạt Kim Đan bay ra, lớn hơn Kim Đan của hắn, rực rỡ hơn nhiều, khí huyết cũng càng dồi dào, chính là Kim Đan của Ngoan Thất!
Hai viên Kim Đan va chạm, khu vực vài mẫu dấy lên địa phong thủy hỏa, không ngừng phun trào!
Cao Hành Khiêm miệng hộc máu tươi, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống, mặt đập dưới đất, lập tức ngất xỉu.
Ngoan Thất thu hồi Kim Đan, vội vàng trườn đi, đuổi theo Hứa Ứng. Lúc này Hứa Ứng đã chạy một vòng trong sân nhưng không tìm được bức tranh, đang đi vào cung điện tiếp theo.
Ngoan Thất xông tới, lại thấy thế tử Lý Đình Thụ đang nghiên cứu một bức tranh Phi Tiên trên vách tường.
Ngoan Thất không đợi Hứa Ứng căn dặn, lại lao tới, lập tức tế ra Kim Đan trấn áp Lý Đình Thụ, lại quét đuôi một cái, hất bay Lý Đình Thụ không kịp đề phòng, đập ầm ầm ra xa mười trượng.
Lý Đình Thụ kêu lên một tiếng đau đớn, vừa sợ vừa giận, xoay người lao tới, nhưng lại bị Kim Đan của Ngoan Thất trấn áp.
Ngoan Thất lấy đuôi làm kiếm, trực tiếp đâm tới, quát: “Cái loại tự tìm đường chết nhưng ngươi mà đòi khiêu chiến Ứng gia? Qua cửa của ta trước đã!”
Lý Đình Thụ là con cháu hoàng thất, thiên tài Lý gia, mưu trí hơn người, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ không chịu nói lý như vậy.
Hắn bị Kim Đan của Ngoan Thất kiềm chế, không thể điều động tu vi trên người, bị chóp đuôi của Ngoan Thất đâm vào ngực, hộc máu bay thẳng về phía sau, trong lòng uất ức khó tả.
“Ta muốn khiêu chiến Hứa Ứng lúc nào?”
Thị vệ của Lý gia dồn dập tới ứng cứu nhưng còn chưa ra tay đã thấy thế tử nhà mình bị đánh bay ra ngoài, lập tức lao tới tấn công Ngoan Thất.
Ánh mắt Ngoan Thất lóe lên vẻ hung dữ: “Các ngươi định chơi hội đồng? Ngưu Thất gia ta có sợ chi?”