Thiếu niên A Ứng nắm lấy tay cô, giọng nói hùng hồn như muốn khắc sâu lời thề của bản thân vào trong hồn phách của cô, đi theo cô ngàn kiếp vạn kiếp.
“Kiếp sau ta sẽ tìm được nàng, cho dù nàng ở Chư Thiên Vạn Giới nào.”
Một đóa hoa tạ thế.
Một đóa hoa khác mọc lên ở nơi sâu xa nào đó trong thế giới, từ từ nở nộ.
Kim Bất Di và thiếu niên A Ứng vừa phản kháng truy sát của Thiên thần và Đại Thương, vừa tìm kiếm cô gái có ước hẹn kiếp trước. Bọn họ chiến đấu xuyên qua tinh không, chiến đấu trên từng thế giới.
Thiếu niên A Ứng cũng thức tỉnh càng nhiều ký ức, bọn họ cũng bị những nhân vật càng mạnh mẽ truy sát.
Đó là một nhóm người không giống với Thiên thần, cực kỳ thần bí, cho dù là Thiên thần cũng phải cung kính với họ.
Đó là trận chiến hiểm ác nhất mà bọn họ từng gặp phải, thiếu niên A Ứng lại rất vui vẻ, nói với Kim Bất Di: “Có lẽ ta tìm được thứ gì phong ấn ký ức của ta rồi.
Y vẽ ra một loại phù văn kỳ diệu, đó là phù văn tiên đạo, là thứ y tìm hiểu được khi giao thủ với đám người thần bí kia.
“Có lẽ ta bị thứ này phong ấn ký ức.” Y hưng phấn nói.
Kim Bất Di quan sát cẩn thận những phù văn tiên đạo này, nhưng nó không hiểu được.
Nó là dị chủng hồng hoang cường đại nhất trên đời, nhưng cũng có thứ nó không hiểu nổi. Đối với nó, phù văn tiên đạo mà A Ứng vẽ ra quá cao thâm khó hiểu.
Thấy vậy, Hứa Ứng nói nhỏ: “Ngài chuông, có lẽ chúng ta tìm được thứ mình muốn rồi.”
Quả chuông im lặng không nói gì.
Nó biết chắc chắn Hứa Ứng có rất nhiều suy nghĩ phức tạp, nó không biết nên an ủi Hứa Ứng ra sao.
Hứa Ứng nhìn những phù văn tiên đạo trong ký ức của Kim Bất Di, đó là thứ mà Kim Bất Di không hiểu được, rất nhiều phù văn đã mơ hồ, không thể thấy rõ.
Nó không nhớ được những thứ này.
Hứa Ứng men theo ký ức của Kim Bất Di, đi thẳng về phía trước, y muốn tìm thấy những thứ hữu dụng.
Y và quả chuông cùng nhau đi vòng qua những ký ức tiêu biến, tới một đoạn trí nhớ mà Kim Bất Di lưu giữ rất kỹ.
Thiếu niên A Ứng tìm thấy cô bé trong mộng của mình.
Nhưng ngày mà y tìm ra cô bé, cũng là ngày y rơi vào vòng vây.
Đám người thần bí và Thiên thần đã tìm ra cô bé trước một bước, dùng cô để bố trí mai phục.
Ngay khoảnh khắc bước vào mai phục, thiếu niên A Ứng đã nhận ra có chỗ không đúng.
“Bất Di, tương lai ngươi mang theo mấy chữ này tới tìm ta, đánh thức ta!”
Thiếu niên A Ứng khắc một phù văn tiên đạo màu vàng vào trong trí nhớ của Kim Bất Di, vừa cười vừa nói: “Ngươi vẫn còn chạy được, bay đi, đừng dừng lại. Tương lai chúng ta sẽ đoàn tụ.”
Kim Bất Di nghi hoặc nhìn y, chẳng phải đã nói sẽ không quên không bỏ ư? Sao lại bảo nó bỏ chạy?
Y cũng có thể chạy cơ mà, sao phải ở lại chịu chết?
Vì sao y biết rõ sẽ phải chết nhưng vẫn muốn đi?
“Tóm lại còn có một chút hy vọng, đúng không?” Thiếu niên A Ứng xua tay, tiễn nó đi xa, thẳng thắn bước vào vòng mai phục.
Tuy biết đó là cạm bẫy, y vẫn muốn thử.
Kim Bất Di bay đi, đây là lần đầu tiên nó không đánh mà chạy, vòng mai phục sau lưng bộc phát thần quang, chiếu rọi bóng dáng nó lên hồng hoang rộng lớn.
Nó nhớ lời của thiếu niên, bay đi, đừng dừng lại.
Tương lai, chúng ta sẽ đoàn tụ.
Nó vỗ cánh phi hành, chạy trốn cả trăm năm, cuối cùng tình hình cũng lắng xuống.
Nó lại đi tìm A Ứng, như một vầng thái dương bay qua khắp mọi nơi.
Nó tìm kiếm rất lâu, nó phát hiện mình không còn trai tráng, đã già nua, có một số ký ức không nhớ được, rõ ràng là thứ rất quan trọng như lại cứ quên đi.
Nó tiếp tục phi hành, tìm kiếm.
Nó kêu gọi giữa không trung: “Kim Bất Di! Không quên không bỏ, Kim Bất Di!”
Cuối cùng nó tìm được A Ứng, A Ứng vẫn là thiếu niên, không hề thay đổi, còn nó đã có một số sợi lông đổi màu.
Tu sĩ nhân loại canh giữ bên cạnh A Ứng cực kỳ cường đại, giao chiến với nó, xua đuổi nó.
Kim Bất Di liên tiếp bị thương, nhưng mỗi lần lại quay về, liều mạng với đám tu sĩ nhân loại kia.
Nó cướp thiếu niên A Ứng đi, tránh né đám tu sĩ nhân loại truy sát, tránh né đuổi bắt của Thiên thần, trốn đông trốn tây.
Nó đưa phù văn màu vàng cho thiếu niên A Ứng xem thử, nhưng không có mấy tác dụng, A Ứng không nhớ ra nó.
Tu sĩ nhân loại và Thiên thần lại tiếp tục đuổi kịp nó, đả thương nó, cướp đi A Ứng.
Nó cố chấp bay tới bay lui, tìm kiếm bốn phương, nó như ông lão cố chấp, không biết thay đổi.
Nhưng dần dần, nó già cả rồi.
Nó không thua dưới tay đám tu sĩ nhân loại và Thiên thần, nhưng lại bại dưới tay thời gian.
Có một ngày, nó bay lên không trung, bỗng cảm thấy mờ mịt, không biết vì sao mình lại bay, không biết mình tìm kiếm cái gì.
Nó đã già tới mức quên cả những ký ức khắc cốt ghi tâm, nó đã già tới mức không nhớ được bằng hữu của mình, cố chấp của mình; già tới mức quên đi A Ứng và quá khứ.
Nó chỉ nhớ mang máng là mình đang tìm kiếm gì đó, rất quan trọng, cực kỳ quan trọng. Nhưng nó không nhớ được rốt cuộc mình muốn tìm cái gì.
Có lẽ nó mệt rồi.
Tiếp đó thiên địa bị phong ấn, nó cũng bị cuốn vào phong ấn của thiên địa.
Lần này Vân Mộng trạch được phóng thích, nó cũng già tới mức lười chẳng muốn động đậy.
Nhưng ngay khoảnh khắc gốc Phù Tang thụ từ trên trời giáng xuống, nó bỗng cảm thấy tâm huyết dâng trào, muốn bay lượn.
Dường như nó ngửi thấy mùi vị quen thuộc, vì vậy vỗ cánh bay lên, vung vẩy cặp cánh già cả, kéo lê thân thể cao tuổi, bay tới đậu xuống gốc Phù Tang thụ.
Nơi này rất thân thiết.
Nó phun lửa ra, nhen lửa lên gốc thần thụ rồi thoải mái ngồi trên tán cây.
Nó nhìn thấy một thân hình quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu, thế là nhô đầu ra khỏi tán cây, không ngừng quan sát thiếu niên Hứa Ứng này.
“Kỳ lạ, hình như ta gặp ngươi ở đâu rồi.” Nó nói vậy.
Ta quá cổ xưa.
Kim Bất Di nhìn Hứa Ứng, nghĩ vậy.
Nó đã già tới mức không thể nhớ được thiếu niên này.
“Nếu như tương lai, ta nói là một ngày nào đó trong tương lai, Thất gia có trở thành Kim Bất Di tiếp theo không?”
Quả chuông thầm nhủ trong lòng.
Nó luôn cảm thấy lo lắng.
Bây giờ Hứa Ứng đang không an toàn, có một thế lực cực kỳ hùng mạnh đang theo dõi Hứa Ứng, thậm chí chi phối Hứa Ứng. Thế lực này cực kỳ khổng lồ, thần bí, thâm sâu khôn lường.
Kể cả Thiên thần cũng chỉ là cấp dưới của thế lực này.
Xúc giác của thế thế lực này có thể kéo dài tới mọi nơi trong Chư Thiên Vạn Giới.
Cho dù là Hứa Ứng trong kiếp trước cực kỳ cường đại, phản kháng cả Đại Chu, cuối cùng vẫn phải ôm hận mà kết thúc.
Không nói đâu xa xôi, lần gần đây nhất, ngay dưới mí mắt của quả chuông và Ngoan Thất, Hứa Ứng bị đám người Bắc Thần Tử mang đi, ném tới Vũ Lăng sống cuộc đời mới. Còn Bắc Thần Tử chỉ là đầy tớ của thế lực này!
Tuy lần này là Hứa Ứng hồi tưởng được mọi chuyện về quả chuông và Ngoan Thất, may mắn khôi phục ký ức, nhưng dù sao đây cũng là chuyện có xác suất rất nhỏ.