Tiết Doanh An đờ đẫn, Hứa Ứng đã nói với hắn mấy lần, có lẽ sư phụ hắn Lý Tiêu Khách là mặt người dạ thú, rất có thể đang lợi dụng hắn tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên hái tiên đạo linh căn.
Hứa Ứng còn nói cho hắn biết, rất có thể Lý Tiêu Khách là kẻ câu cá ăn thịt người để sống, lợi dụng tiên đạo linh căn luyện hóa tiên dược. Nhưng hắn không bao giờ tin, thậm chí còn trở mặt với Hứa Ứng.
Nhưng lần này Tiêu Dao chung chúng miệng nói ra, hắn không thể không tin!
“Vì sao sư phụ lại cần Nguyên Đạo Tinh Tụy?” Trong lòng hắn còn đang giãy dụa, hỏi.
Tiêu Dao chung nói: “Vì hắn tích lũy rất nhiều tiên dược, chỉ dựa vào pháp môn chân chính để luyện hóa thì không biết phải luyện tới ngày tháng năm nào. Cho nên dùng Nguyên Đạo Tinh Tụy luyện hóa tiên dược là đường tắt đơn giản nhất. Hắn luyện rất nhiều đại dược hình người.”
"Đại dược hình người?"
"Đúng vậy, đại dược hình người."
Tiêu Dao chung nói: “Hắn là luyện khí sĩ, khi phát hiện ra na pháp thì hắn đã là Phi Thăng kỳ. Khi đó Nê Hoàn cung trong thân thể lục bí của hắn đã biến thành Hỗn Độn hải mênh mông, không thể mở ra được, Giáng Cung cũng tràn ngập tiên hỏa, nặng nề khó mở; các bí cảnh khác càng không thể mở nổi. Đường thành tiên của hắn đã đứt đoạn, biện pháp duy nhất để bù đắp chính là luyện đại dược hình người. Chỉ có dùng đại dược hình người mới có thể bù đắp lục bí, tăng cường thực lực, có khả năng phi thăng!”
Tiết Doanh An nghe vậy kinh hãi, trong lòng lại cực kỳ chua xót: “Sư phụ nói lục bí là bàng môn tà đạo, xưa nay không truyền cho chúng ta. Người luôn coi thường lục bí...”
Tiêu Dao chung cười lạnh nói: “Truyền lục bí cho các ngươi, để các ngươi na khí kiếm tu? Thế thì các ngươi tu luyện tới Phi Thăng kỳ, làm sao hắn đánh được các ngươi? Đừng nói Phi Thăng kỳ, chỉ cần tới Khấu Quan kỳ thứ ba thôi chắc hắn đã là đối thủ của các ngươi! Vì sao hắn lại bồi dưỡng một loạt đối thủ cạnh tranh với mình? Đừng có mơ.”
Hứa Ứng nói nhỏ: “Ta cảm thấy mục đích Lý Tiêu Khách bồi dưỡng đệ tử là để tuyên bố với thế giới bên ngoài hắn là luyện khí sĩ chính thống, xưa nay không tu luyện na pháp. Hắn dùng cách này để tránh khỏi nghi ngờ bản thân ăn đại dược hình người.”
Tiêu Dao chung nói: “Chắc cũng có nguyên nhân này. Trước mặt người khác hắn rất thích thể hiện bản thân, rất quý trọng thanh danh của mình.”
Tiết Doanh An khôi phục bình tĩnh nói: “Tiêu Dao tiền bối, ngài còn chưa nói thế nào là đại dược hình người.”
“Đại dược hình người chính là đại dược lục bí. Nhưng mầm mống của đại dược này là trồng trong cơ thể con người.”
Tiêu Dao chung nói: “Đầu tiên phải chọn giống, gây giống. Chọn một người trẻ tuổi ngộ tính cực cao, tốt nhất là còn thiếu niên, nam hay nữ cũng được. Thiếu niên này phải đi qua khu vực động thiên phúc địa hoặc động phủ được bố trí sẵn, để hắn vô tình phát hiện ra động thiên phúc địa hoặc động phủ, nhận được bí tịch mà mình truyền lại.”
Hứa Ứng bất giác nhớ tới cảnh ngộ của Chu Tề Vân. Năm xưa Chu Tề Vân tình cờ đi vào Vô Vọng sơn Tần Nham động Nê Hoàn cung, vô tình nhận được truyền thừa na pháp cổ xưa.
Tiêu Dao chung nói: “Thậm chí còn chuẩn bị linh đan diệu dược giúp thiếu niên này khơi thông một số huyền quan, hỗ trợ hắn tu luyện. Thiếu niên mà, nhận được bí tịch của cổ tiên, lĩnh ngộ được pháp môn tu luyện, lại lấy được các loại thần thông đạo pháp, chẳng lẽ không thấy mang ơn? Sao lại có lòng nghi ngờ được? Đây gọi là chọn giống cấy giống.”
Đầu óc Tiết Doanh An chấn động.
Chuyện này khiến hắn nhớ lại lúc ở ruộng rau hẹ, Lý Tiêu Khách nói chuyện với Hứa Ứng, cả hai như đang hiểu ngầm gì đó!
Ngoan Thất hiếu kỳ nói: “Chọn rau hẹ cấy giống?”
Không biết vì sao Tiêu Dao chung thấy con rắn này là rất tức giận, nhưng vẫn cố nhịn, nói: “Không sai, chọn rau hẹ cấy giống. Sau khi chọn giống cấy giống còn phải tìm nơi vun trồng. Lý Tiêu Khách chọn địa điểm không tốt. Lần đầu tiên hắn chọn giống là ở Linh Lăng, kết quả ở đó đã có không ít người cấy giống.”
Nó cảm khái nói: “Linh Lăng là địa điểm tốt, Thập Vạn Đại Sơn cùng tôn Cửu Nghi. Cửu Nghi là vua trong vạn sơn, chôn giấu đại đế, đương nhiên sẽ khiến không ít lão già ngấp nghé. Cũng may hắn chen được một chân vaò, quốc vương Nam Điền quốc Trần Miên Trúc là mầm mống mà hắn lựa chọn tỉ mỉ, trồng thành đại dược hình người. Nhưng hắn ý thức được chọn giống trồng đại dược quá chậm, thế nên hắn chọn con đường gây giống.”
Hứa Ứng trong lòng hơi động, nói: “Con đường gây giống chính là Nguyên gia, đúng không?”
Tiêu Dao chung khen: “Không hổ là thần tiên bất lão, đúng là thông minh.”
Tiết Doanh An nghe mà không hiểu gì cả, vẻ mặt mờ mịt.
“Hắn gây giống bằng cách vun vén cho lục đại thế gia cổ xưa. Nguyên gia ở Thần Đô chính là một trong số đó, thật ra còn ngũ đại thế gia khác.”
Tiêu Dao chung nói: “Bố trí cạm bẫy trong na pháp, ngụy trang na pháp thành truyền thừa tiên pháp cổ xưa, truyền cho một người trẻ tuổi tư chất tốt. Lại thông qua một số hành động âm thầm khiến người trẻ tuổi này phát triển thành một thế giới, truyền thụ na pháp có cạm bẫy cho đời sau, lưu truyền đời đời. Người trong thế gia này tu luyện tới cảnh giới na tiên, do không cách nào luyện hóa tiên dược trong cơ thể nên không thể trường thọ, chỉ có thểt tiến hành ẩn cảnh ẩn hóa. Chỉ cần na tiên đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình là có thể thu hoạch đại dược.’
Tiết Doanh An nghe vậy rùng mình.
Tuy Hứa Ứng và Ngoan Thất đã biết phương thức thu hoạch đại dược hình người của luyện khí sĩ thượng cổ, nhưng nghe Tiêu Dao chung miêu tả như vậy vẫn thấy không rét mà run.
Tiêu Dao chung nói: “Lão tổ tông của thế gia đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, hậu nhân tới tìm phát hiện lão tổ tông chỉ còn lại một bộ da người, thường là đại dược bị người ta hái. Nếu chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải phá hỏng chuyện làm ăn à? Cho nên cần có những truyền thuyết vũ hóa phi thăng, binh giải phi thăng, hậu nhân sẽ không nghi ngờ, tiếp tục tu luyện na pháp mang cạm bẫy. Cứ như vậy có thể thu hoạch na tiên từng đời. Hành động này gọi là cắt rau hẹ!”
Ngoan Thất dò hỏi: “Nếu bị người khác phát hiện thì sao? Nếu có người phát hiện trong na pháp có cạm bẫy, tuyên bố với mọi người, mọi người đều biết trong na pháp có cạm bẫy, tu luyện sẽ bị ăn thịt. Thế thì thế nào?”
Tiêu Dao chung cười lạnh nói: “Biết rồi thì mọi người không tu luyện? Tất cả mọi người đều tu luyện, ngươi không tu luyện thì thậm chí còn không có tư cách làm rau hẹ! Sẽ bị những người khác trực tiếp tiêu diệt!”
Ngoan Thất nghẹn họng không nói được gì.
Tiêu Dao chung nói: “Đây là điểm cao minh của việc cắt rau hẹ, cũng chính là cái sắc, nhanh, phẳng mà hắn đã nói. Khi cắt nhất định phải sắc bén, tốc độ nhất định phải nhanh, cắt phải thật phẳng thì rau hẹ mới không thấy đau, không thấy bất công. Bọn họ cần tu luyện thì vẫn tu luyện, rau hẹ mọc lên không bao giờ dứt.”
Tiết Doanh An giờ mới hiểu ra, so với lời bình luận về rau hẹ của Lý Tiêu Khách lúc ở ruộng rau hẹ, hắn lập tức hiểu được triết lý nhân sinh trong đó, không phải như hắn tưởng tượng mà đầy tanh máu và tà ác!
Lúc đó Lý Tiêu Khách nói tới gây giống, chọn địa điểm, lại nói khi nào cắt rau hẹ, làm sao cắt rau hẹ, bồi dưỡng tâm trạng rau hẹ, khôi phục vết thương cho rau hẹ.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy thâm ý sâu sắc, nhưng không ngờ là loại thâm ý này!
Tiêu Dao chung nói: “Các ngươi cũng là rau hẹ. Ngươi biết vì sao các ngươi có nhiều sư huynh đệ như vậy nhưng từ đầu đến cuối không có ai tu thành Nguyên Thần không?”
Tiết Doanh An nói: “Sư phụ nói khoảng thiên địa này thiếu thốn linh khí, nguyên khí thấp, không đủ cho chúng ta tu thành Nguyên Thần. Chỉ có trở lại Nguyên Thú thế giới mới có thể tu thành Nguyên Thần. Mà có thể tu thành Nguyên Thần hay không cũng phải xem tư chất cá nhân.”
Tiêu Dao chung cười ha hả nói: “Hắn chỉ coi các ngươi như vật chứa mà thôi. Ngươi biết đại sư huynh của ngươi chết như thế nào không?”
Tiết Doanh An nhớ lại, lúc trước mình có một vị đại sư huynh, tư chất cao siêu,thông minh hơn người, sau này ra ngoài du lịch, bất hạnh qua đời.
“Sư phụ nói sư huynh ra ngoài du lịch gặp phải Thiên ma, bị Thiên ma thôn tính.”p Tiết Doanh An nhỏ giọng nói, không mấy tin tưởng.
Tiêu Dao chung nói: “Công pháp mà các ngươi tu luyện là công pháp mà hắn lựa chọn đặc biệt. Mục đích của hắn là biến các ngươi thành hình dạng mà hắn muốn, như vậy mới tiện đoạt xá.”
Hứa Ứng và Ngoan Thất liếc mắt nhìn nhau, nghĩ tới chuyện của Trúc Thiền Thiền. Ngoan Thất nói: “Thiền Thiền lão tổ chưa mở hết lục bí nên không dám tu thành Nguyên Thần.”
Hứa Ứng gật đầu nói: “Đệ tử của luyện khí sĩ không có ai tu thành Nguyên Thần, chắc là sau khi tu thành Nguyên Thần thì không ai mở được thân thể lục bí nữa. Cho nên Lý Tiêu Khách muốn hạn chế tu vi cảnh giới của những vật chứa này.”
Tiêu Dao chung nói: “Đại sư huynh của ngươi chết chính là vì hắn muốn thử nghiệm xem đoạt xá có thành công hay không. Thí nghiệm lần đó rất hoàn hảo nhưng khi đó hắn còn chưa cần đoạt xá, đành phải vứt bỏ thân thể đại sư huynh của ngươi, trở về thể xác mình.”
Tiết Doanh An chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân hình lảo đảo, chán nản ngồi bệt dưới đất.
Ngoan Thất dò hỏi: “Tiêu Dao tiền bối, thế ăn rau hẹ thì sao?”
Hắn đột nhiên nghĩ tới lúc đó Lý Tiêu Khách nhấn mạnh những phương pháp ăn rau hẹ với Hứa Ứng, đầu tiên là ăn sống, sau đó là rau hẹ nước, ăn với thịt, xào rau xanh, xào trứng, rau hẹ nấu miến, đủ các phương pháp!
Tiêu Dao chung cười lạnh nói: “Ngươi không muốn biết phương pháp ăn đấy đâu. Quá tàn nhẫn, ngay cả ta cũng không nhìn nổi.”