Tiết Doanh An im lặng một hồi lâu rồi nghiêm nghị nói: “Nhưng Tiêu Dao tiền bối luôn giúp hắn giấu giếm, thậm chí giúp hắn cắt rau hẹ.”
Tiêu Dao chung im lặng một hồi rồi nói: “Ta cũng vì phi thăng. Hắn thu hoạch được đại dược hình người, nhận được lục bí, luyện hóa sáu loại tiên dược mới có thể kéo dài tính mạng, mới có thể tăng cường thực lực, mới có thể đối phó với thiên kiếp siêu cấp, mới có thể phi thăng! Đến lúc đó chuyện nhỏ như cắt rau hẹ nào có đáng gì? Ngươi đứng trên chỗ cao, tỏa hào quang rực rỡ, còn ai nhớ mấy chuyện đó?”
Tiết Doanh An chán nản, hoang mang lo sợ.
Tiêu Dao chung ngạo nghễ nói: “Ba ngàn năm qua, hắn đã thu hoạch đủ tiên dược lục bí, cấy ghép không biết bao nhiêu động thiên lục bí. Nếu hắn không phản bội ta, có niềm vui mới, ta cũng chẳng vạch trần hắn. Nhưng nếu hắn bất nhân, ta cũng bất nghĩa! Hắn quý trọng nhất là thanh danh của mình, ta sẽ phá hủy sạch sẽ!”
Nó đi tới trước mặt Hứa Ứng: “Trong cơ thể các ngươi có Nguyên Đạo Tinh Tụy, có thể giúp hắn luyện hóa Nguyên Đạo Tinh Tụy. Ta muốn trả thù hắn thì phải để âm mưu của hắn xôi hỏng bỏng không!”
Đúng lúc này bên ngoài vang lên một tiếng thở dài u oán: “Tiêu Dao, ngươi nói hết những chuyện ta cần làm rồi, khiến ta rất khó xử lý.”
Âm thanh này chính là giọng nói của Lý Tiêu Khách!
Tiêu Dao chung không khỏi run rẩy, cười ha hả nói: “Rất khó xử lý? Thế thì đừng làm! Ngươi làm mùng một sao lại trách ta làm mười lăm! Hôm nay ta sẽ lật nhào thiên địa của ngươi, vạch trần tất cả những gì ngươi làm!”
Tiết Doanh An đứng đậy đi tới bên cạnh Hứa Ứng. Ngoan Thất cũng xốc lại tinh thần, nói nhỏ: “A Ứng, có cách nào không?’
Hứa Ứng sắc mặt nghiêm nghị, trận chiến này cho dù Tiêu Dao chung phản bội, tỷ lệ thắng của họ cũng cực kỳ bé nhỏ.
Lý Tiêu Khách thật quá cường đại, còn Tiêu Dao chung lại bị chuông đồng đánh trọng thương, không phải đối thủ của Lý Tiêu Khách!
Lý Tiêu Khách từ bên ngoài đi tới, bước vào gian nhà trúc, ánh mắt đảo qua gương mặt Tiết Doanh An, lại nhìn sang mặt Hứa Ứng, khẽ cúi người, thở dài: “Hứa đạo hữu, chuyện xấu nhà ta đã khiến đạo hữu chê cười rồi.”
Hứa Ứng đáp lễ, cười nói: “Ta đã nghe về hành động của đạo hữu từ trước, cũng không mấy kinh ngạc.”
Ánh mắt Lý Tiêu Khách lại chuyển sang người Tiêu Dao chung, giọng nói đầy tình cảm: “Tiêu Dao? Ngươi vẫn không rõ tâm ý của ta ư? Ta đánh ngươi một chưởng vẫn là để tốt cho ngươi mà? Ngươi bị quả chuông nát kia trấn áp phong ấn, ta thấy mà lòng đau xót không thôi. Nhưng ta cũng không biết làm sao để phá giải dấu ấn phù văn kỳ quái kia nên mới để ngươi chịu ấm ức. Không ngờ ngươi lại oán trách ta vì chuyện này!”
Tiêu Dao chung cả giận nói: “Ngươi thiên vị quả chuông đê tiện kia, ngươi còn nói ta đánh lén nó, không có bảo phẩm!”
Lý Tiêu Khách thở dài: “Ta cũng chỉ nôn nóng muốn bảo vệ ngươi. Ngươi nghĩ xem, nếu ta không trấn an quả chuông đê tiện kia, làm sao mà hiểu rõ phù văn tiên đạo trên người nó được? Tiêu Dao, ngươi với ta mới thật là một cặp! Ngươi không cho rằng ta thích nó thật chứ? Nó là đồng, ngay cả phù văn trên người nó cũng không đối xứng!”
Giọng điệu Tiêu Dao chung không còn kịch liệt như trước, lúng túng nói: “Ta biết ngươi không phải người như vậy. Ta biết sai rồi, ta không nên hiểu lầm ngươi.”
Hứa Ứng trợn mắt há hốc mồm.
Ngoan Thất vội vàng la lên: “Tiêu Dao tiền bối, chúng ta mới là đồng bọn mà! Ngươi quên à, hắn phản bội ngươi!”
Lý Tiêu Khách dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau phi thăng, không hề buông bỏ lẫn nhau. Sau khi ta hiểu rõ phù văn tiên đạo trên người nó sẽ sao chép sang người ngươi, không phải vì tốt cho ngươi ư?”
Tiêu Dao chung đột nhiên bộc phát uy lực, trấn áp cả Hứa Ứng, Ngoan Thất và Tiết Doanh An sau lưng, nói: “Đạo hữu, thế thì xử lý ba người bọn chúng thế nào đây?”
Ba người Hứa Ứng vừa sợ vừa giận. Ngoan Thất ngẩng đầu lên cả giận nói: “Chủ nào tớ nấy, Lý Tiêu Khách, Tiêu Dao chung, hai kẻ các ngươi không biết xấu hổ, muốn chém muốn giết muốn róc thịt gì thì cứ tự tiện! Nhưng ngươi phải giao ngài chuông ra đây! Ngài chuông, ngài chuông!”
Lý Tiêu Khách tế quả chuông ra, thản nhiên nói: “Lúc trước ta luyện chế quả chuông này còn không lưu mấy dấu ấn, bây giờ ta đã đánh dấu ấn của mình lên, cuối cùng cũng khống chế nó hoàn toàn. Ngươi nghĩ bây giờ nó còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta hay sao?”
Hắn vừa mở bàn tay, quả chuông lơ lửng trong tay hắn, muốn thoát khỏi khống chế của hắn nhưng lại không thể động đậy.
Tiết Doanh An giận tím mặt, ngửa đầu quát lớn: “Lý Tiêu Khách, chắc chắn các sư huynh đệ sẽ vạch trần diện mạo thật của ngươi!”
Lý Tiêu Khách mỉm cười: “Đồ đệ ngốc, sẽ không đâu. Các sư huynh đệ kia tin tưởng các ngươi hay tin tưởng vi sư? Huống chi ta mời Hứa đạo hữu lên núi, Hứa đạo hữu lại âm mưu làm loạn, định phối hợp với ngươi ám hại vi sư.”
Tiết Doanh An ngơ ngác, lập tức cãi lại: “Ta đâu có làm.”
“Ta nói có là có.”
Ánh mắt Lý Tiêu Khách lóe lên vẻ hưng phấn: “Ngươi phối hợp với người ngoài định ám toán vi sư, chiếm lấy Cửu Long sơn, trở thành chưởng giáo chí tôn. Nhưng may mắn thay Tiêu Dao chung phát hiện ra âm mưu của ngươi, trấn áp nhà ngươi, cứu được tính mạng vi sư. Ta đối đãi với ngươi như con ruột, ngươi lại lòng lang dạ thú, phản bội sư môn. Nhưng nể tình thầy trò, vi sư sẽ không giết ngươi mà trục xuất ngươi cùng Hứa đạo hữu.”
Tiêu Dao chung hưng phấn nói: “Trục xuất bọn chúng ra khỏi Cửu Thái lĩnh, đuổi tới vùng đất Thiên khiển! Sau đó giết chết bọn chúng, cũng như năm xưa truy sát đại sư huynh!”
Lý Tiêu Khách càng hưng phấn: “Đây là một trò chơi săn bắt. Mọi người trên Cửu Long sơn đều nghĩ rằng vi sư chỉ trục xuất các ngươi, thật ra vi sư không muốn bọn chúng biết các ngươi sắp bị vi sư hấp thu.”
Trên đỉnh Cửu Long sơn Chu lão tổ, Hứa Ứng và Tiết Doanh An bị xiềng xích khóa mắt cá chân, Ngoan Thất cũng bị khóa hai sừng đen trắng trên đầu.
Dưới Cưủ Long Sơn các sư huynh đệ Tiết Doanh An trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào họ, chỉ hận không thể diệt trừ cho thống khoái.
Bọn họ đều được biết Tiết Doanh An cấu kết với Hứa Ứng, âm mưu ám toán sư phụ của họ, không ai chịu nghe Tiết Doanh An giải thích.
Lý Tiêu Khách thở dài: “Doanh An, ngươi bất nhân nhưng vi sư không thể bất nghĩa. Ta đối đãi với ngươi như con trai ruột, không đành lòng giết ngươi. Hôm nay ta sẽ trục xuất ngươi tới vùng đất Thiên khiển. Ngươi, tự giải quyết đi.”
Hắn không dám nhìn giơ áo bào che mặt, xua tay.
Các đệ tử lập tức đi tới, đẩy ba người Hứa Ứng tới Cửu Thái lĩnh, rơi xuống vùng đất Thiên khiển bên dưới.
Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh cắm trên bầu trời, đỉnh núi hướng xuống dưới, cách mặt đất tới hơn mười dặm.
Tiết Doanh An nhanh chóng quyết định, vận dụng thần thức gọi phi kiếm giấu trong khu vực Hi Di của mình ra, tay cầm phi kiếm chém đứt chân trái của mình.
Hắn cố nhịn đau nhưng mồ hôi lạnh vẫn đổ ra cuồn cuộn trên trán, đưa thanh phi kiếm cho Hứa Ứng nói: “Hứa huynh, trong xiềng xích là phong ấn của sư môn ta, bị khóa thì không thể điều động tu vi. Nếu cứ thế rơi xuống thì chết chắc, các ngươi cũng chặt đứt chân mình...”
Hắn mới nói đến đây đã thấy Hứa Ứng giơ tay lên, cánh tay tỏa hào quang khắp bốn phía, hiện lên dấu ấn phù văn thần bí khó lường.
Hứa Ứng phất tay xuất chưởng cắt một cái, chặt đứt xiềng xích.
Tiết Doanh An ngơ ngác.
Hứa Ứng thoát khỏi xiềng xích, giải thích: “Đây là phù văn Thiên đạo, ta tìm hiểu được trên cánh tay của Long Uyên Thiên Thần. Phong ấn của sư phụ ngươi không khóa được Thiên đạo.”
Cái chân gãy của Tiết Doanh An còn đang run rẩy, máu tươi vẫn chảy ra ngoài.
Ánh mắt Hứa Ứng nhìn xuống chân hắn, thở dài: “Doanh An, ngươi ra tay nhanh quá, ta không cản kịp.”
Y chặt đứt xiềng xích trên hai sừng trắng đen của Ngoan Thất. Ngoan Thất khôi phục tu vi, nhìn cái chân đứt vẫn đang chảy máu của Tiết Doanh An, thở dài: “Ngươi ấy, quá nóng nảy.”
Hắn hạ nhỏ giọng nói: “A Ứng, có cần chữa cho hắn không?’
Hứa Ứng nói nhỏ: “Ngã một lần thì khôn thêm một chút, cứ để hắn nhớ cho kỹ, tránh kẻo lần sau lại làm vậy.”
Tiết Doanh An cố nhịn đau, lớn tiếng nói: “Lúc các ngươi thì thầm có thể nhỏ giọng đi được không, ta nghe thấy đấy!”
Cuối cùng Hứa Ứng, Ngoan Thất và Tiết Doanh An cũng rơi xuống đất. Ngoan Thất thấy có một cái chân cách đó không xa, vội vàng nói: “Doanh An, chân của ngươi kìa!”
Tiết Doanh An vội vàng đứng bằng một chân, nhảy lò cò tới, nhặt chân mình lên rồi quan sát bốn phía: “Nơi này là vùng đất Thiên khiển, không có đồ ăn gì, đừng vứt cái chân đứt này đi, nếu đói tới không chịu được còn có cái mà ăn.”
Hứa Ứng khâm phục không thôi: “Doanh An đúng là hung ác, chân của mình mà cũng dám ăn.”
Ngoan Thất gật đầu lia lịa: “A Ứng, có nên nói cho hắn biết trong cơ thể ta cất tới mấy ngàn cân đồ ăn, đủ cho chúng ta ăn hai tháng?”
Bụng hắn khá to, ăn rất nhiều, nhưng nếu ăn tiết kiếm một chút cũng có thể được hai tháng.
Tiết Doanh An nghe vậy nghiêm mặt nói: “Hai tháng không đủ, vùng đất Thiên khiển cực kỳ cằn cỗi, hai tháng sau chúng ta sẽ chết đói.”
Hứa Ứng lấy một hạt đậu ra, vứt xuống dưới đất, chỉ thấy hạt đậu nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, đâm nhánh sinh trưởng, nở hoa kết đậu.
Chỉ trong chớp mắt, cây đậu đã trưởng thành, hơn trăm hạt đậu rơi xuống đất, lại tự mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng sinh trưởng, kết thành hạt đậu mới.
Gốc đậu mới mọc ra, quả đậu lại nổ tung, càng nhiều hạt đậu rơi xuống!
Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đứng trong một khu ruộng đậu rộng trăm mẫu, trăm mẫu hạt đậu sinh trưởng, nổ đùng đùng, hàng vạn hạt đậu rơi xuống đất.