Hứa Ứng xích lại gần quan sát ký, hạ giọng nói: “Quần áo bọn họ là trong thời Đại Thương, doan, tổ tiên ngươi là luyện khí sĩ thời Đại Thương!”
Tiết Doanh An tinh thần phấn chấn, ưỡn thẳng lồng ngực.
Bọn họ đi tới bức tranh tường tiếp theo.
Hứa Ứng ngạc nhiên, quan sát tỉ mỉ bức tranh tường này.
Chỉ thấy trong bức tranh tường vẽ Tà thần ngoại đạo như một khối thịt khổng lồ bao phủ bầu trời, thi thoảng lại giáng Thiên kiếp xuống, còn bên dưới là những tiên dân cổ xưa chống lại các loại tai họa như hồng thủy, động đất, châu chấu, dã thú.
Tiết Doanh An nói: “Quả nhiên là Tà thần! Trong tranh là tình cảnh sau khi hắn trốn thoát, sau khi trốn thoát hắn đã tra tấn tổ tiên của ta!’
Hứa Ứng đi tới bức tranh tường tiếp theo, bức tranh này vẽ cảnh các tiên dân bị xiềng xích khóa lại, có một số luyện khí sĩ cường đại thậm chí bị xuyên thủng khu vực Hi Di, xuyên thủng Nguyên Thần, phong bế toàn bộ thần thông và pháp lực, đang khổ sở xây dựng miếu cổ.
Tiết Doanh An cũng thấy không đúng, gãi đầu một cái noi: “Có phải thứ tự tranh tường bị sai không? Bức tranh này nên đặt đằng trước chứ?”
Bức tranh tường tiếp theo chính là từng chiếc thuyền lầu cổ xưa chạy trong tinh không, tiếp cận một thế giới chưa biết.
Trên sàn thuyền có rất nhiều tù nhân bị khóa tu vi và Nguyên Thần.
Bọn họ mặc quần áo rách rưới, trong đó có không ít người là luyện khí sĩ trấn áp Tà thần ngoại đạo.
Trong tinh không phía sau tù nhân có thân hình hùng vĩ đứng sừng sững, đó là chân thân của Tà thần ngoại đạo, chỉ thấy loáng thoáng, không rõ hình dạng cụ thể.
Rõ ràng bức tranh tường đó là cảnh Tà thần ngoại đạo áp giải tổ tiên của Tiết Doanh An đi vào vùng đất Thiên khiển!
Tiết Doanh An gãi đầu một cái, nói: “Chắc chắn thứ tự của những bức tranh tường này bị đảo lộn rồi, có lẽ bức tranh này là Tà thần ngoại đạo vẽ, bôi xấu tổ tiên ta là tù nhân lưu vong. Chắc chắn là thế!”
Hứa Ứng đi tới bức tranh tường tiếp theo, không khỏi ngây ngẩn.
Chỉ thấy trong bức tranh tường này là cảnh chiến đấu, những luyện khí sĩ thời Đại Thương đang dốc toàn bộ lực lượng, chống lại kẻ địch toàn thân tỏa sáng, chém giết với nhau.
Những kẻ địch này không thấy rõ diện mạo, thân thể bao phủ trong hào quang, nhưng lại có thể một mình đối phó với bọn họ hợp lực, thực lực cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, quan sát thấy trong luyện khí sĩ Đại Thương có một con chim toàn thân bốc lửa, giang hai cánh chim chém giết với kẻ địch.
Đó là một con Tam Túc Kim Ô, chiến đấu cực kỳ dũng mãnh.
Còn trên lưng Kim Ô có một thiếu niên đang đứng, bộ dạng rất quen thuộc.
Hứa Ứng nhìn bên cạnh thiếu niên, nơi đó có một cô gái bầu bạn bên cạnh hắn, vào sinh ra tử.
Hứa Ứng ngây ngẩn.
“Kim Ô là Kim Bất Di, thế thì cô gái này là...”
Đúng lúc này, ngoài miếu vang lên tiếng chuông quen thuộc, giọng nói của Lý Tiêu Khách truyền tới: “Thượng thần, vãn bối Lý Tiêu Khách tới bái kiến. Tiền bối,muốn ta cần mượn con mắt của ngài để tìm hai người.”
Hứa Ứng thầm giật mình, vội vàng kéo Tiết Doanh An và Ngoan Thất nhanh chóng trốn vào sau điện, nín thở ngưng thần, không dám phát ra âm thanh nào.
Cự thú viễn cổ vẫn đang chờ ngôi miếu cổ này phi nước đại, tiếng động ầm ầm.
Bên ngoài gió rít ào ào.
Lý Tiêu Khách mang quả chuông đồng lớn trên đỉnh đầu, cất bước đi vào tháp cổ, quan sát nén hương trên đàn tế, chỉ thấy nén hương vẫn đang cháy, cười nói: “Thượng thần, lần trước đến lễ bái vãn bối đã thắp hương, giờ hương còn cháy, có thể thấy lòng hiếu thảo của vãn bối như nén hương này, liên miên không dứt.’
Hắn cười nói với giếng sâu: “Ba ngàn năm trước, vãn bối tu luyện Thiên Nhân Cảm Ứng, thần thức kết nối Chư Thiên, gặp gỡ thần thức của tiền bối. Từ đó vãn bối mới biết thế nào là Thiên đạo vô thường!”
Hắn thở dài nói: “Tiền bối thay trời hành đạo, áp giải đám tội nhân kia tới vùng đất Thiên khiển, để con cháu vạn đời của bọn chúng chuộc tội cho tổ tiên mình, không ngờ bọn chúng lại lợi dụng sự lương thiện của tiền bối, trấn áp ngược lại tiền bối!”
Tiết Doanh An ngây ngốc, thầm nghĩ: “Chuyện này không giống truyền thuyết của tổ tiên. Ừm, chắc chắn là tổ tiên dát vàng lên mặt! Không đúng! Chẳng lẽ tổ tiên ta không phải phe chính nghĩa?”
Lý Tiêu Khách nói: “Tiền bối hứa cho vãn bối trường sinh, vãn bối mới dốc toàn lực cảm ứng, xếp chồng Cửu Long sơn và sông núi phụ cận, đi vào thiên địa này. Vãn bối giúp tiền bối phá giải một phần phong ấn, có vậy tiền bối mới cho một phần thân thể mình trốn thoát.”
Giọng nói của hắn mang vẻ vui sướng: “Những năm qua tiền bối đã giết gần hết con cháu của đám tội nhân kia, cũng thôn tính pháp bảo mà bọn chúng lưu lại trấn áp tiền bối. Là vãn bối giúp tiền bối diệt trừ đám thù địch này!”
Thân thể Tiết Doanh An run rẩy, nước mắt rưng rưng.
Hắn là thổ dân ở vùng đất Thiên khiển, tan cửa nát nhà, được Lý Tiêu Khách thu nhận, trở thành đệ tử của Lý Tiêu Khách, luôn coi Lý Tiêu Khách như cha đẻ!
Hắn siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào máu thịt.
Giọng nói của Lý Tiêu Khách tiếp tục vang lên: “Tiền bối đã báo được đại thù, chỉ còn lại phong ấn trong căn miếu này chưa phá giải, không thể để tiền bối thoát thân hoàn toàn. Nhưng cũng may, vãn bối đã nắm chắc thêm về việc phá giải phong ấn.”
Hắn tế quả chuông đồng lên, tiếng chuông vang lên coong coong, cười nói: “Tiền bối, trên chuông đồng này có phù văn tiên đạo tương ứng!”
Lúc này giếng sâu chấn động kịch liệt, kéo xiềng xích tạo thành tiếng động ầm ầm!
Lý Tiêu Khách cười nói: “Tiền bối có hy vọng thoát khốn, nhưng thứ mà vãn bối muốn vẫn chưa được toại nguyện. Tiền bối, trường sinh mà vãn bối muốn đâu? Ngươi có nên thực hiện lời hứa không?”
Trong giếng sâu có luồng thần thức thâm thúy lan truyền, chấn động trong không gian, cứ như người khổng lồ hùng vĩ không gì sánh được há miệng, khiến Hứa Ứng, Ngoan Thất và Tiết Doanh An chấn động tới mức màng nhĩ vang lên ong ong!
Bọn họ không hiểu thần thức kia đang nói gì!
Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị: “Nguy rồi! Tà thần ngoại đạo trong giếng chưa bị trấn áp hoàn toàn! Hắn còn có thể vận dụng thần thức!”
Trên trán y đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đầu ngón tay tỏa ra một luồng kiếm khí mảnh khảnh, quệt qua lông mày của mình, cạo một bên lông mày đi.
Tiết Doanh An và Ngoan Thất ngơ ngác nhìn y, chỉ thấy Hứa Ứng cạo trọc nửa đầu, cởi quần áo, mặc ngược trên người.
Hứa Ứng lại đá rơi giày trái, phát động sinh cơ Nê Hoàn, khiến con mắt một lớn một nhỏ.
Y vừa làm xong chuyện này đã nghe giọng nói của Lý Tiêu Khách vang lên: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lý Tiêu Khách đã xuất hiện trước mặt bọn họ, khí tức cường đại trực tiếp trấn áp hai người một rắn. Tiết Doanh An và Ngoan Thất vừa tế Kim Đan của mình ra, còn chưa kịp bay lên đã cố định tại chỗ!
Lý Tiêu Khách cười ha hả: “Đi mòn gót sắt không tìm được, đến lúc thấy lại chẳng tốn công, không ngờ các ngươi lại trốn ở đây... Ngươi, Ngươi!”
Hắn trợn trùng mắt, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng, miệng không nói được thành lời!
Ngay lúc khí tức của hắn xao động, Hứa Ứng quát lớn một tiếng, thoát khỏi trấn áp khí tức của hắn, giơ tay nắm mạnh lại, Ngoan Thất bất giác há miệng ra!
Một luồng khí tức Thiên đạo nồng nặc bắn ra khỏi miệng Ngoan Thất, một cánh tay cụt lấp lánh phù văn Thiên đạo xuyên thẳng qua ót Lý Tiêu Khách, chính là cánh tay của Long Uyên Thiên Thần vẫn bị Hứa Ứng cất trong miệng Ngoan Thất!
Cánh tay Thiên thần tỏa ra khí tức Thiên đạo quấy nhiễu thần thức của Lý Tiêu Khách, còn ẩn chứa uy lực cực kỳ cường đại, không gì không phá!
Cùng lúc, Hứa Ứng giơ chỉ làm kiếm, phi thân tới, xuất kiếm đâm ra, Thiên Tru kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay, viu một tiếng, ngay lúc bàn tay Thiên thần xuyên thủng đầu Lý Tiêu Khách nó cũng đánh trúng mi tâm hắn!
“Ngài chuông!’ Hứa Ứng hét lớn.
Quả chuông trên đỉnh đầu Lý Tiêu Khách đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ, dốc toàn bộ uy năng đánh xuống bên dưới!
“Coong!”
Tiếng chuông vang dội xung kích đầu óc, ghim thẳng thân thể Lý Tiêu Khách xuống lòng đất!
Hứa Ứng giơ tay nắm lấy quai chuông, dốc toàn bộ năng lực phát động uy lực của quả chuông, phóng thích Thiên Tru kiếm khí, đánh vào mi tâm Lý Tiêu Khách!
Quả chuông kêu to: “Ta chưa từng thấy ai xấu xa tồi tệ tới mức này! A Ứng, đánh chết hắn cho ta...”