Tiết Doanh An nhận lấy Bát Diện kiếm, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Từ sau khi tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, pháp bảo bị phá hỏng, hắn lâm vào cảnh không có pháp bảo để dùng.
Hứa Ứng có thể không cần pháp bảo, các loại thần thông na thuật thiên biến vạn hóa, nhưng dù sao Tiết Doanh An vẫn là người chủ tu chuông và kiếm, nếu có pháp bảo, thực lực của hắn sẽ tăng thêm rất nhiều.
Hơn nữa hắn còn ba bí tàng chưa mở, hắn mới mở ba bí tàng, theo tu vi tăng cường, độ khó khi mở ba bí tàng còn lại tiếp tục tăng lên, pháp bảo bình thường đã không thể mở được ba bí tàng đó.
Nhưng nếu có Bát Diện kiếm trên tay, hắn có thể mở ba bí tàng còn lại!
Bầu trời máu thịt đột nhiên buông xuống, giống như một quả cầu thịt khổng lồ từ trên trời rủ xuống, âm thanh ồn ào cũng vang lên trong đáy lòng mọi người, quấy nhiễu suy nghĩ thần trí của bọn họ.
Đột nhiên viên thịt kia vỡ ra, để lộ một con mắt, mà âm thanh ồn ào cũng tăng tới cực hạn, khiến người ta thần trí rối loạn!
Hai thanh thần đao khổng lồ sau lưng Kim Bất Di đột nhiên vang lên leng keng, các loại tạp âm biến mất, chỉ còn tiếng đao ngâm thanh thúy.
Con mắt khổng lồ kia từ từ quay lại, nhìn vào Kim Bất Di.
“Coong!”
Đao quang lóe lên sau lưng Kim Bất Di, đao khí dài tới vạn trượng bổ đôi bầu trời, khiến máu thịt xung quanh không ngừng đứt đoạn.
Con Kim Ô cao tuổi đứng đó không nhúc nhích, mặc cho đao khí của mình phóng thích, càn quét khắp nơi.
Con mắt kia như tức giận, đang định ra tay thì đột nhiên đao quang lọt vào tầm mắt nó, sau đó con mắt khổng lồ từ một chia hai!
Hai luồng đao khí sau lưng Kim Bất Di càng ngày càng mạnh, đao quang càng ngày càng rực rỡ, những nơi đao quang chiếu đến, tất cả đều tan vỡ!
Trong máu thịt bao phủ bầu trời có một tiếng hừ lạnh vang lên, đột nhiên tất cả máu thịt nhanh chóng co lại, không tiếp tục tranh chấp với đao quang nữa.
Còn đao khí sau lưng Kim Bất Di lại càng ngày càng cường đại, dùng Kim Bất Di làm trung tâm, khuếch trương ra bốn phương tám hướng, phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng, chiếm cứ nửa bầu trời.
“Các ngươi tranh thủ đi.”
Kim Bất Di nhỏ giọng hừ một tiếng nói: “Ta lớn tuổi rồi, khí huyết suy yếu, không giữ được bao lâu.”
Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị, vội vàng giúp Thanh Bích chữa trị thân thể thân thể, nhưng thương tích trong khu vực Hi Di và Nguyên Thần của Thanh Bích thì y không thể chữa nổi.
Hứa Ứng lấy ra một cái bình ngọc: “Chỗ ta còn ít Nguyên Đạo Tinh Tụy, Thanh Bích cô nương có thể sử dụng, chắc có thể nhanh chóng khôi phục tu vi.”
Ngoan Thất kinh ngạc: “A Ứng, ngươi lấy đâu ra Nguyên Đạo Tinh Tụy thế?”
Quả chuông trên cổ hắn cũng uể oải lắc lư một cái, như đang nói ra suy nghĩ của mình.
Hứa Ứng nói: “Trước khi trả lại cho Khương Thái sư, ta đổ ra một chút xíu giữ lại tự dùng.’
"Một chút xíu?"
"Một chút xíu."
Ngoan Thất nửa tin nửa ngờ, đã thấy Thanh Bích tiên tử cầm bình ngọc uống một hớp rồi trả lại cho Hứa Ứng, hiển nhiên trong bình ngọc vẫn còn Nguyên Đạo Tinh Tụy.
“A Ứng, có một xíu thật không? đưa ta xem thử!” Con rắn kêu ầm lên.
Hứa Ứng vội vàng cất bình ngọc đi, nói với vẻ chân thành: “Thất gia, ngươi biết mà, ta cũng lớn rồi, còn phải nghĩ cho nửa đời sau của mình, chuẩn bị sính lễ thật sớm, nếu không cô nương nhà ai chịu gả cho ta? Chắc ta đã hơn hai vạn tuổi rồi, ngươi nhẫn tâm để ta độc thân mãi như vậy sao?”
Ngoan Thất lúng ta lúng tung nói: “Hóa ra là thế, ta trách oan ngươi rồi. Ta còn tưởng ngươi giữ lại một đống, để cho Khương Thái sư một chút xíu.”
Hứa Ứng nghiêm mặt nói: “Tuyệt đối không có việc này!”
Ngoan Thất lén lút nhìn bình ngọc hai cái nhưng không thấy được còn bao nhiêu Nguyên Đạo Tinh Tụy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Hứa Ứng lại quay sang giúp con Thiên long bản tính nho nhã khôi phục thân thể, khiến Thiên long mọc dài ra nhiều, nhưng so với cái đầu to lớn của hắn, thân thể vẫn rất bé nhỏ.
Không bao lâu sau, Thanh Bích khôi phục được một chút tu vi, tế Nguyên Thần lên, Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh không ngừng đâm thẳng lên trời.
Thiên địa ầm ầm chấn động, Cửu Thái lĩnh đang từ thế giới này trở về Nguyên Thú!
Đột nhiên máu thịt chiếm cứ cả nửa bầu trời ngóc đầu trở lại, nhanh chóng bay thẳng về phía Cửu Thái lĩnh!
Kim Bất Di kêu lên một tiếng, ánh lửa lóe lên, ánh lửa và đao quang dung hợp, càng thêm sắc bén, cắt đứt vô số máu thịt. Chỗ máu thịt đó vừa rơi xuống đất là tự bốc cháy.
Máu thịt trên bầu trời rung động kịch liệt, từng quả cầu thịt khổng lồ từ trên trời rủ xuống, quay sang, là từng con mắt to lớn!
“Viu!”
Vô số quái nhãn bắn ra thần quang, chiếu về phía Kim Bất Di!
Cánh chim Kim Bất Di cuốn song đao lên, vung đao đánh xuống.
Đám người Hứa Ứng, Ngoan Thất và Tiết Doanh An thấy vậy kinh hãi, không khỏi đổ mồ hôi lạnh cho vị Kim Ô cao tuổi này, đột nhiên Cửu Thái lĩnh chấn động kịch liệt, biến mất khỏi vùng đất Thiên khiển.
Trước mắt bọn họ là ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhưng đao quang càng chói mắt mang theo Thái Dương thần hỏa quét qua bầu trời Cửu Long sơn, khiến bầu trời bị nung đỏ!
Chỉ nghe hai tiếng keng vang lên, hai thanh thần đao hạ xuống đất, vẫn cắm sau lưng Kim Bất Di.
Đao quang và ánh lửa đầy trời chấn động vù vù, được hai thần đao hấp thu, ánh lửa thì rơi vào trong người Kim Bất Di.
Hứa Ứng và Ngoan Thất trợn tròn hai mắt, hâm mộ tới mức muốn rớt cả con ngươi.
Hứa Ứng nói với Ngoan Thất: “Chắc chắn ta cũng chuẩn bị pháp bảo lợi hại như vậy cho mình, chắc chắn đang giấu ở nơi nào đó. Lúc nào ta cảm ứng nó sẽ bay tới!”
Ngoan Thất gật đầu lia lịa, quả chuông dưới cổ cũng vang lên tiếng lạch cạch.
Kim Bất Di nói: “A Ứng, ngươi quên à, ngươi không cần pháp bảo.”
Hứa Ứng ngây ngẩn, đột nhiên nhớ ra trong trí nhớ của Kim Bất Di, hình như mình hoàn toàn không sử dụng pháp bảo!
Cho dù có dùng pháp bảo thì cũng chỉ một hai lần rồi tiện tay vứt sang bên.
Ngoan Thất thận trọng nói: “A Ứng, còn nhớ những chuyện chúng ta đã trải qua ở Thái Ất Tiểu Huyền Thiên không? Nơi đó chôn giấu mảnh vỡ pháp bảo của cường giả Chư Thiên Vạn Giới. Những pháp bảo rách nát này thường có dấu chưởng của ngươi. Có thể thấy, ngươi không cần pháp bảo.”
Khóe mắt Hứa Ứng giật giật, nhìn sang phía Tiết Doanh An, ho khan một cái rồi nói: “A An, sư phụ Lý Tiêu Khách của ngươi vẫn còn sống, chắc chắn hắn sẽ cướp lại Bát Diện kiếm này. Để Bát Diện kiếm ở chỗ ngươi, ngươi không giữ nổi.”
Tiết Doanh An vội vàng nói: “Hứa huynh, ta giữ được!”
“Không, ngươi không giữ được!”
Hai người tâm tính thiếu niên, đang tranh giành nhau Bát Diện kiếm. Thanh Bích tiên tử đi tới, ánh mắt nhìn vào Bát Diện kiếm. Hứa Ứng đỏ mặt, buông Bát Diện kiếm ra, lúng ta lúng túng nói: “Ta sợ hắn không giữ được...”
Thanh Bích tiên tử nhịn cười nói: “Thần tiên bất lão cũng tranh đồ với vãn bối à?”
Tiết Doanh An ôm chặt lấy Bát Diện kiếm, gật đầu lia lịa: “Không sai, ngươi là tiền bối! Đây là đồ của vãn bối!”
Hứa Ứng nhịn đau từ bỏ, lòng thầm rầu rĩ.
Thanh Bích tiên tử nói: “Thương thế của ta đã khôi phục một chút, phải truy sát Lý Tiêu Khách, không chết không thôi. Chúng ta cáo từ tại đây. Trí nhớ lúc trước của ngươi đã khôi phục chưa?”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Trước mắt ta luôn có một số hình ảnh nhưng không nhìn rõ được.”
Nguyên Thần sau lưng Thanh Bích tiên tử giơ tay ra, lấy luồng Thuần Dương dị hỏa mà cô từng đặt trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng ra, nói: “Ta còn tưởng luồng Thuần Dương dị hỏa này có thể giúp ngươi gạt bỏ u mê, khôi phục được một chút ký ức, không ngờ nó cũng không mấy hiệu quả. Ngươi vẫn không nhớ được quá khứ giữa ta và ngươi.”
Đầu ngón tay của cô nâng nhẹ ngọn lửa, môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng thổi tới.