Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 347 - Tình Duyên Bất Lão 2

Hứa Ứng chỉ cảm thấy làn gió thơm ập tới mặt, luồng Thuần Dương dị hỏa bị cô thổi vào cơ thể mình, biến mất không còn tăm hơi.

Thanh Bích tiên tử nở nụ cười dịu dàng, quay sang chỗ khác nói: “Ta trồng luồng dị hỏa đó vào trong hồn phách của ngươi. Thần tiên bất lão, tương lai sẽ gặp lại.”

Cô gọi Thiên long, con Thiên long với thân thể nho nhỏ gắn trên cái đầu to nhảy tưng tưng đuổi theo cô, quay đầu lại hô: “Hứa Ứng, ông đây...’

Hắn thấy Kim Bất Di sau lưng Hứa Ứng, lập tức rụt người lại nói: “Tại hạ không so đo chuyện ngươi giết chủ nhân của tại hạ nữa, nhưng lần sau không thể làm vậy! Lần sau ngươi mà dám giết chủ nhân của ta, ta sẽ giết ngươi!”

Hắn tung người nhảy lên quan tài đen, ngồi xổm xuống nói: “Thanh Bích, sau khi giết chết Lý Tiêu Khách, chúng ta lại tính toán nợ nần của mình. Nhưng chắc ta không đánh được ngươi, ngươi phải hạ thủ lưu tình, đừng quá nặng tay.”

Thanh Bích ừ một tiếng.

Hứa Ứng lớn tiếng nói: “Thanh Bích cô nương, nếu cô muốn khí na kiêm tu có thể tới tìm ta! Ta đã tập hợp đủ lục bí!”

Thanh Bích xua tay, quan tài đen xé gió bay đi.

Thiên Long ngồi xổm trên quan tài nói: “Thằng nhóc thối Hứa Ứng giết chủ nhân đời trước của ta, ta và hắn không đội trời chung, nhưng nể tình hắn giúp ta chữa thương, khoản nợ này coi như bỏ qua... Thằng ranh con này sửa phù văn Thiên đạo trên người ta!”

Hắn nổi giận đùng đùng, nhảy tới nhảy lui trên quan tài, tức tối nói: “Phù văn trên người ta là trời sinh, hắn sửa phù văn của ta... a, tốt hơn!”

Nó lại ngồi xổm xuống, đón gió nói: “Ta cảm thấy hắn mới là đúng. Kỳ quái, vì sao hắn biết phù văn Thiên đạo? Thanh Bích, sao ngươi quen hắn?”

Thanh Bích tiên tử chìm vào trầm tư, Thiên long quan sát một bên mặt của cô, chỉ thấy gương mặt thiếu nữ đang tươi cười.

Thiên long nghi hoặc.

Thanh Bích tiên tử hạ giọng nói: “Năm xưa ta rất hiếu kỳ với hắn, từng có đôi chút duyên phận với hắn.”

Thiên long hiếu kỳ nói: “Duyên phận ra sao?”

Thanh Bích tiên tử không nói tiếp.

Trên Cửu Long sơn, Hứa Ứng chào từ biệt Tiết Doanh An. Tiết Doanh An đang giúp các đệ tử Cửu Long sơn chữa trị thương thế, giải thích việc ác của Lý Tiêu Khách với họ, nghe Hứa Ứng sẽ đi, trong lòng cảm thấy không nỡ.

“Hứa huynh, ta rất muốn đi theo ngươi nhưng lại lo các sư huynh đệ Cửu Long sơn quá đơn thuần, rất có thể sẽ bị Lý Tiêu Khách lừa gạt lần nữa, ta phải ở lại!”

Tiết Doanh An nói: “Bao giờ Cửu Long sơn vô chủ, ta sẽ lên làm chưởng giáo, truyền thụ na thuật lục bí cho các sư huynh đệ, để bọn họ đi theo đường đúng.”

Ánh mắt hắn nóng rực lên, nói: “Hứa huynh, học thức của ngươi gấp trăm lần ta, sao không ở lại. Nếu ngươi ở lại, ngươi chính là chưởng giáo của Cửu Long sơn!”

Hứa Ứng nhẹ nhàng cự tuyệt: “Thanh Bích đánh một trận với Lý Tiêu Khách khiến ta cực kỳ chấn động, cũng khiến ta ý thức được mình còn thiếu sót cực lớn.”

Tiết Doanh An la lên thất thanh: “Ngươi đã mạnh vậy rồi, nắm giữ lục bí, còn biết cả thần thông Thiên đạo, sao lại có thiếu sót?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta chỉ nắm giữ lục bí trước người khác một bước mà thôi. Tương lai khí na kiêm tu trở thành chính thống, mỗi người đều nắm giữ lục bí. Còn thần thông Thiên đạo, đó là uy lực của Thiên đạo, liên quan gì tới ta? Đổi lại người khác tinh thông phù văn Thiên đạo, chưa chắc hắn đã kém hơn ta! Quan sát trận chiến giữa Thanh Bích và Lý Tiêu Khách, ta đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ ta đi nhầm đường rồi.”

Tiết Doanh An dò hỏi, Hứa Ứng nói: “Thanh Bích cô nương chỉ dựa vào luyện khí mà có thể lưỡng bại câu thương với luyện khí sĩ, có thể thấy luyện khí có tiềm lực cực lớn.”

Tiết Doanh An gật nhẹ đầu khen: “Thần thông của tiên tử xuất thần nhập hóa, khó mà tưởng tượng nổi. Nếu thần thông biến hóa có cấp độ nào là lĩnh vực của tiên nhân, thế thì cô ấy đã đạt tới tiên vực.”

Hứa Ứng nói: “Lý Tiêu Khách cấy ghép động thiên lục bí của người khác, phát huy lực lượng lục bí, đương nhiên pháp lực của hắn cường đại vô biên, na thuật cũng bất phàm. Nhưng theo ta thấy, na thuật của hắn vẫn không bằng Chu Tề Vân.”

Tiết Doanh An không biết Chu Tề Vân là ai, nhưng người khiến Hứa Ứng nhớ mãi không quên chắc chắn có chỗ bất phàm.

“Từ khi ta rời khỏi khu ruộng Tưởng gia tới giờ, chưa bao giờ học thần thông có hệ thống, cũng chưa từng học kiếm thuật chỉnh chu, na thuật cũng không được chân truyền."

Hứa Ứng nghiêm mặt nói: “Ta muốn dung hợp luyện khí và lục bí, đầu tiên phải học được cả hai bên. Học không tốt hai bên thì cho dù có tu luyện tới tuyệt đỉnh cũng chỉ là một Lý Tiêu Khách khác mà thôi.”

Hắn mỉm cười nói: “Doanh An, ta hơi tham lam, ta muốn luyện khí đạt tới cấp độ của Thanh Bích cô nương, tu na đạt tới tiêu chuẩn của Chu Tề Vân. Đến lúc đó hai nhà hợp nhất, có lẽ sẽ đạt tới cảnh giới cao nhất.”

Tiết Doanh An nghe vậy không giữ lại nữa, nói: “Ngươi có chí hướng cao xa, ta không thể ép ngươi ở lại được. Ngươi đợi thêm hai ngày, ta chỉnh sửa lại kiếm pháp sư môn, truyền thụ cho ngươi.”

Hứa Ứng lắc đầu cười nói: “Không cần. Ta đã học xong rồi.”

Tiết Doanh An kinh ngạc nhìn y.

Hứa Ứng phất tay, dẫn Ngoan Thất và Kim Bất Di xuống núi. Tiết Doanh An nhìn theo bóng lưng bọn họ, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác hào hùng, lớn tiếng nói: “Hứa huynh, từ khi quen biết đến giờ chưa được đọ sức một trận. Ngươi không muốn tự mình cảm nhận kiếm thuật của Cửu Long sơn à?”

Hứa Ứng dừng bước, quay đầu nhìn lại, chiến ý dâng lên trong lòng, cười nói: “Được!”

Tiết Doanh An đứng trên đỉnh núi, đột nhiên kiếm khí bắn ra trong tay, kiếm quang lưu chuyển, thiếu niên như kiếm tiên ngự kiếm bay lên, lướt qua trời cao đánh tới!

Hứa Ứng cũng nhảy lên, hóa thành một luồng sáng xé gió bay đi, sau lưng y vô số kiếm khí hóa thành cái đuôi kiếm dài, quét về phía Tiết Doanh An.

Ngoan Thất và Kim Bất Di dừng chân nhìn lại, chỉ thấy thế núi của Cửu Long sơn liên miên chập chùng, chỗ thoai thoải thì như sườn núi thấp bé, chỗ dốc đứng thì vượn cũng không trèo nổi. Hai luồng kiếm quang xuyên qua giữa vùng non nước này, từng ánh kiếm va chạm, nổ tung, tan vỡ, khiến kiếm quang bắn ra ngập trời!

Những kiếm quang đó không tan biến mà ẩn nấp giữa sơn hà, hoặc ẩn nấp trong cây cối lá cây, lặng lẽ mai phục.

Tới khi thân hình hai người bay tới, những luồng kiếm quang kiếm khí đó đột nhiên bộc phát, như bông tuyết đầy trời, hai bóng người xuyên qua mưa tuyết, không ngừng giao chiến!

Thế tuyết càng lúc càng lớn, các đệ tử Cửu Long sơn lao nhao tới xem.

Bọn họ đều là cao thủ kiếm thuật, nhận được chân truyền từ Lý Tiêu Khách, nhưng cho dù là họ cũng cảm thấy hoa mắt.

Chỉ thấy thế tuyết dần dần bao phủ cả ngọn núi, tạo thành thế như rồng nằm, chẳng khác nào long mạch của Cửu Long sơn khôi phục, tự mình trườn qua dãy núi.

Các đệ tử Cửu Long sơn kinh hãi: “Định phân định sinh tử hay sao?”

Chỉ thấy khi hai luồng kiếm khí hình rồng sắp sinh vật chạm lại đột nhiên xê dịch một trái một phải.

Hứa Ứng hạ xuống đỉnh đầu Ngoan Thất, Tiết Doanh An hạ xuống đỉnh núi.

Hai người vừa đặt chân xuống đã thấy kiếm khí đầy trời giáng xuống như mưa, viu viu viu, chui vào cơ thể bọn họ.

Cảnh tuyết rơi tráng lệ vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi.

Hứa Ứng đứng xa xa cáo từ, Tiết Doanh An cúi người đáp lễ.

Ngoan Thất chở Hứa Ứng trườn uống dưới núi, Kim Bất Di giang ba cái chân, lắc lư trái phải, đuổi theo con rắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đuôi hắn.

Ngoan Thất bị nó nhìn tới mức run rẩy, vội vàng nói: “Kim gia, ngươi bỏ đao của ngươi lại à?”

Hai thanh thần đao cắm trên đỉnh Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh, tỏa ánh sáng rạng rỡ, cực kỳ bắt mắt.

“Cứ để đó.”

Kim Bất Di giơ móng vuốt, tóm lấy cái đuôi uốn lượn kia, hờ hững nói: “Đao của ta nhanh lắm, gọi là tới.”

Bình Luận (0)
Comment