Khương Tề nói: “Đại đa số mọi người cũng chỉ học tập công pháp và thần thông tổ truyền, dùng một đời người tu luyện công pháp tới Phi Thăng kỳ đã được mọi người khen là kỳ tài. Nhưng thật ra đại đa số mọi người chỉ là loại bình thường mà thôi. Nếu có thể khai sáng được một hai môn thần thông sẽ gọi là đại tông sư. A Ứng tiền bối, ngươi lĩnh ngộ Nguyên Dục Bát Âm, quan sát phù văn Thiên đạo, lĩnh ngộ thần thông Thiên đạo, lại nghiên cứu phù văn Thiên đạo, đã vượt qua đại đa số mọi người rồi.”
Hứa Ứng sắc mặt ảm đạm nói: “Nhưng những thứ đó đều là ta làm từ trước, từng lĩnh ngộ rồi, không thể gọi ta là tông sư được.”
Khương Tề thở dài: “Thế nhưng những thứ ngươi lĩnh ngộ là thành tự mà bao nhiêu người tốn cả đời cũng không đạt được?”
Hắn lắc đầu, gọi một vị luyện khí sĩ Đại Chu tới bố trí cho Hứa Ứng ở tạm trong Hạo Kinh, tiếp đó quay người rời khỏi.
Hứa Ứng ở lại, mỗi ngày có người thu xếp ăn uống sinh hoạt thường ngày, không cần tự vất vả, thấy khá hài lòng.
Y cũng không nhàn rỗi, nghỉ ngơi một hồi rồi tới giúp Trúc Thiền Thiền chữa trị quả chuông.
“Thiền Thiền, Hạo Kinh là ngươi chế tạo?”
Hứa Ứng phát hiện Hạo Kinh là một pháp bảo quy mô cực kỳ hùng vĩ, tất cả đường lớn ngõ nhỏ, căn nhà phòng ốc lâu vũ, mỗi cây cầu qua sông, tất cả đều do các loại pháp bảo bất đồng tạo thành, chấn động tới khó tả.
Trúc Thiền Thiền sắc mặt rầu rĩ, lắc đầu nói: “Là sư phụ ta thiết kế, người không thể hoàn thành. Sau này ta giúp người hoàn thành.”
Cô lấy rất nhiều mảnh vỡ pháp bảo từ trong miệng Ngoan Thất, bảo Kim Bất Di phun lửa luyện hóa, tinh luyện bảo khoáng trong đó, đồng thời kể lại chuyện của sư phụ mình với giọng không nhanh không chậm.
“Hạo Kinh là quốc đô của Chu Thiên tử, năm xưa Chu Thiên tử có ý đưa toàn bộ đất nước phi thăng Tiên giới! Toàn quốc phi thăng cần một tòa thành cực kỳ to lớn mới có thể chở tất cả mọi người phi thăng.”
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt Trúc Thiền Thiền, âm trầm bất định.
Chế tạo trọng bảo như vậy cần một nhân vật trí tuệ thông thiên, người này buộc phải có kinh nghiệm luyện bảo cao siêu hơn bất cứ ai, tinh thông rèn đúc pháp bảo và khắc đấu phù văn, cũng phải có lực khống chế không gian cực mạnh.
“Trong thời đại đó người nắm giữa năng lực như vậy được tôn là Thiên công. Sư phụ ta chính là Thiên công giỏi nhất!”
Chuyện này giao cho Trúc Thiền Thiền và sư phụ của cô chủ trì, sư phụ của cô nói với Chu Thiên tử, cho dù có đào rỗng tất cả bảo khoáng ở Thần Châu cũng không thể làm cho Hạo Kinh bảo vệ được Chu Thiên tử vượt qua Thiên kiếp.
“Đồng nát Thần Châu sao đối phó được với Thiên uy? Thành đổ người chết, chỉ thêm thương vong. Người nghèo trong thiên hạ sao chống nổi Thiên uy? Nước diệt người vong, tăng tiếng hung bạo.”
Sư phụ của cô ra câu này khiến Chu Thiên tử nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh tru di dòng tộc sư phụ, rất rất nhiều người bị chặt đầu.
Trước khi chết sư phụ nói với cô, tuyệt đối không thể để Chu Thiên tử có bất cứ suy nghĩ nào về quốc gia phi thăng!
“Bản thân hắn không thể đối phó được với Thiên kiếp cho nên định bắt cóc chúng sinh trong Thần Châu cùng độ kiếp, đặt cược Thiên đạo không dám diệt trừ tất cả bách tính Thần Châu.”
Sư phụ của cô nói với cô: “Nhưng Thiên đạo vô tình, tuyệt đối không quan tâm tới chúng sinh. Nếu quốc gia phi thăng, kết cục chỉ có thể là nước diệt người vong.”
“Sau khi sư phụ ta chết, việc luyện chế Hạo Kinh rơi xuống tay ta.”
Con mắt Trúc Thiền Thiền bị ánh lửa rọi vào, tỏa sáng lóng lánh, ánh sáng trượt từ gò má cô xuống. Cô gái nói: “Từ đó trở đi, bất luận Chu Thiên tử chuyển bao nhiêu bảo khoáng tới cũng không thể lấp đầy cái động không đáy Hạo Kinh. Dùng ta làm Thiên công, hắn vĩnh viễn không thể luyện xong Hạo Kinh.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Thế nên sau này hắn rơi vào đường cùng, đành lùi lại tìm cách khác, chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu, chở văn võ toàn triều tới Bỉ Ngạn, đúng không?”
Trúc Thiền Thiền cười nói: “Ngay cả Bỉ Ngạn Thần Chu mà thiếu chút nữa hắn cũng không luyện thành. Tuy hắn biết ta tham ô rất nhiều thứ, nhưng lại không dám giết ta. Giết ta rồi, không ai có thể chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu cho hắn nữa.”
Ngoan Thất nghi hoặc: “Thiền Thiền lão tổ, vì sao ngươi không lên Bỉ Ngạn Thần Chu?”
Trúc Thiền Thiền thản nhiên nói: “Đệ tử của tội thần không có tư cách lên thuyền. Người được lên thuyền đều là quý tộc, tuy trên danh nghĩa ta là Thiên công, nhưng đối với Chu Thiên tử, Thiên công với người nuôi dâu, ngư dân bắt cá, chẳng có gì khác nhau cả.”
Ngoan Thất lẩm bẩm: “Người không tạo thuyền có thể thoải mái lên thuyền tới Bỉ Ngạn, người tạo thuyền lại không có tư cách lên thuyền. Đây là đạo lý gì?”
Kim Bất Di vừa phun Thái Dương thần hỏa, vừa ngủ gà ngủ gật, đột nhiên lại như tỉnh lại, mở đôi mắt già nua vẩn đục ra nói: “Từ xưa tới nay luôn luôn như vậy. Ngươi nhìn đám người quê mùa đi xây nhà dựng lầu ấy, có ai được vào đó ở?”
Hứa Ứng thở ra một ngụm trọc khí, nhắc nhở: “Nhưng Chu Thiên tử sắp trở về rồi. Phi Lai phong của ngươi còn lớn hơn Bỉ Ngạn Thần Chu, tội danh này có thể cho ngươi tới gặp sư phụ.”
Trúc Thiền Thiền cười nói :”Các ngươi yên tâm, chắc chắn ta có cách đào tẩu.”
Quả chuông vốn được luyện chế bằng đồng thau bình thường, lần này bị đánh tới hỏng, vừa hay Trúc Thiền Thiền chế tạo lại thân thể cho nó.
Hứa Ứng nhận được không ít mảnh vỡ pháp bảo ở Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, những mảnh vỡ này là pháp bảo của luyện khí sĩ mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới, bên trong có vô số bảo vật!
Chỉ riêng chuyện tinh luyện những bảo vật này thôi, Trúc Thiền Thiền phải tốn công tốn sức, mất hơn mười ngày mà còn chưa luyện thành.
Tuy Khương Tề cho phép cô luyện chuông cho Hứa Ứng xong, nhưng kéo dài như vậy hắn cũng không khỏi nôn nóng, tới thúc giục mấy lần.
Hứa Ứng trở lại chỗ ở, tiếp tục khổ sở suy tư, tìm kiếm con đường tu hành của mình.
Một ngày nọ, đột nhiên trong lòng y có lĩnh ngộ: “Na pháp là gì? Thần thông là gì? Võ đạo là gì? Mục đích sáng tạo ra chúng là gì?”
Y hưng phấn hẳn lên: “Là phản kháng!”
“Là khi gió lốc tới phá hủy quê hương ta, phản kháng gió lốc!”
“Là khi nước lũ tới nuốt chửng tính mệnh chúng ta, phản kháng nước lũ!”
“Là khí mãnh thú ăn thịt chúng ta, phản kháng mãnh thú!”
“Là khi cường quyền không cho chúng ta đường sống, phản kháng cường quyền!”
“Là khi Thiên đạo chà đạp chúng ta, phản kháng Thiên đạo!”
Y nhảy lên, cười ha hả nói: “Khi nhân tộc chúng ta yếu ớt, không có móng sắc của mãnh thú, không có thế lớn của cường quyền, không có lực lượng của gió lốc, không có hung tợn của nước lũ, không có uy thế của Thiên đạo. Khi bắt đầu phản kháng, thứ chúng ta có thể dùng được chỉ có hai nắm đấm này!”
“Các tiên dân dùng thân thể của mình đối phó với nước lũ và mãnh thú, phản kháng lại Thiên đạo cường quyền. Na pháp, thần thông, khi bắt đầu tất cả đều là từ võ đạo!”
Y không để ý tới con đường vận hành công pháp nữa, cũng không suy nghĩ tới na pháp thần thông, nội quan tồn tưởng, dốc hết khí hương hỏa, Kim Đan hiện lên từ trong đan đỉnh, tỏa hào quang khắp người!
“Vậy chúng ta bắt đầu từ võ đạo!”