“Rầm!”
Khương Tề khẽ nhíu mày, ngay lúc vừa rồi, Hạo Kinh đã chấn động một chút.
Kiến trúc của Hạo Kinh đều là pháp bảo trải qua trăm ngàn lần tôi luyện, không ít luyện khí sĩ lơ lửng bên cạnh kiến trúc, tập trung khắc ấn các loại đạo tượng.
Đó là công việc cần thời gian dài, ví dụ như khắc phù văn Quỳ Long, phải in dấu đạo tượng Quỳ Long, không ngừng tế luyện mới có thể khiến Quỳ Long hiển hiện sống động khi kích hoạt bảo vật này, từ đó có uy lực.
Phượng Hoàng trên song cửa sổ cũng phải in dấu đạo tượng Phượng Hoàng, Ly Long trên tường phòng, tiên nhân nóc nhà, Bàn Long trên cây cột, trên mặt đất vân vân... Tất cả đều cần có luyện khí sĩ không ngừng in dấu đạo tượng khác nhau vào, phải làm tới mức cực sâu, trở thành hoàn mỹ.
Nhưng Hạo Kinh chấn động thường khiến bọn họ phạm sai lầm.
Nhất là gần đây tần suất chấn động càng ngày càng cao, càng lúc càng kịch liệt.
“Rầm!”
Trong thành lại có tiếng vang trầm trầm, trên tường thành Hạo Kinh, vô số dấu ấn đạo tượng nổi lên, từ từ sáng tỏ, tỏa khắp bốn phương tám hướng, hóa giải lực lượng đáng sợ ập tới.
“Vẫn còn rèn à?” Khương Tề gọi Thái bộc Công Dương Sách ra, dò hỏi.
Công Dương Sách nói: “Vẫn đang rèn.”
Khương Tề im lặng một lát rồi nói: “Ngươi đi giục Trúc Thiên công, bảo cô ta mau luyện xong quả chuông đi. Phải nhanh nhanh chóng chóng đưa ra, tiễn cả người đi. Vạn nhất để quá lâu, Hạo Kinh xảy ra vấn đề gì...”
Hắn lộ vẻ u sầu, nhìn theo hướng Hứa Ứng đang ở. Chỉ thấy trong Hạo Kinh thành, một luồng khí huyết mênh mông như biển cả trôi lơ lửng trên không trung, chiếu rọi cả nửa tòa thành, nhuộm bên dưới thành màu đỏ chót.
Tiếp đó một tiếng bịch vang lên, luồng khí huyết kia đột nhiên biến mất.
Tiếp đó khí huyết lại hiện lên, hùng hồn không gì sánh được, vẫn lơ lửng trên bầu trời.
Đó là khí huyết của Hứa Ứng, mỗi lần khí huyết bay lên trời đều là dị tượng hình thành khi y dốc toàn lực phát động khí huyết.
Sau khi công kích của y phát ra, chỉ trong chốc lát khí huyết ẩn chứa trong những dị tượng kia sẽ theo quyền cước của y trút sạch ra ngoài, lực công kích mạnh mẽ tới mức khiến Hạo Kinh chấn động, dấu ấn đạo tượng nửa thành sáng lên, đối phó với đòn thế này.
Công Dương Sách là luyện khí sĩ đã treo một thanh kiếm đồng trên sườn núi trong lăng mộ Ly Sơn, giết vô số người; trình độ đạo pháp thần thông đều cực cao. Hắn nói: “Lúc ta tới xem, hắn đang rèn luyện võ đạo.”
Hắn giơ tay chân lên, bắt chước tư thế của Hứa Ứng, vung tay múa chân một hồi nói: “Khi phát động quyền cước, hắn cố gắng điều động toàn bộ lực lượng của mình, thân thể lục bí, Ngũ Nhạc Tiên Sơn, lô đỉnh Kim Đan, đều được điều động! Hắn không hề tồn tưởng thứ gì, chỉ muốn dung hợp tất cả lực lượng khác hệ thống thành một thể!”
“Không hề tồn tưởng?”
Khương Tề kinh ngạc không thôi, vẫn còn nghi ngờ: “Không dùng hình tượng đại đạo, làm sao phát huy được uy lực?”
Công Dương Sách dốc toàn lực đánh ra một quyền, không còn suy nghĩ, không có dị tượng nhưng có thể khiến Nguyên Thần dung hợp với thân thể.
Hắn đánh ra quyền này không thể khiến Ngũ Nhạc thống nhất, càng khó mà điều động lực lượng các cảnh giới Thiên hà, Thiên sơn, Trọng Lâu của mình!
Chưa nói tới Hứa Ứng còn phải điều động cả lực lượng lục bí, mỗi lần công kích đều phải dung nhập lực lượng lục bí vào quyền cước, có thể tưởng tượng độ khó lớn tới mức nào!
“Lúc đầu thì hắn rất khó điều động tất cả lực lượng trong người. Các loại lực lượng không thể tương dung, sẽ phản ngược lại hắn.”
Công Dương Sách nói: “Nhưng thân thể của hắn quá mạnh, chống chọi lại tất cả phản chấn.”
Khương Tề thầm giật mình, Hắn biết phản chấn đáng sợ tới mức nào, tu vi càng mạnh, cảnh giới càng cao thì phản chấn càng mạnh.
Thân thể yếu ớt, tuổi thọ ngắn ngủi, cho dù là luyện khí sĩ thì thân thể cũng không chịu nổi va chạm của pháp lực, nhất là luyện khí sĩ tu luyện na pháp, pháp lực càng cường đại!
Đúng là cũng có luyện khí sĩ chỉ tu luyện võ đạo, nhưng rất khó tu luyện tới cảnh giới cao thâm. Vì chỉ tu võ đạo thì không thân thể con người nào chịu nổi lực xung kích khủng khiếp của pháp lực!
Đừng nói Thần Ma Kim Thân, cho dù là Kim Cương Bất Hoại cũng bị lực xung kích đánh thành đống bùn nhão!
Nhưng hiển nhiên thân thể của Hứa Ứng chịu được nguyên khí xung kích!
Phải chịu được phản chấn mà không chết mới có thể không ngừng thí nghiệm, thống nhất càng nhiều lực lượng!
“Chuyện này chứng tỏ thân thể của hắn rất mạnh.” Khương Tề nói: “Thân thể rất mạnh thì điều động uy lực hình tượng của đại đạo lại càng mạnh!”
Công Dương Sách nói: “Vừa rồi ta tới xem hắn, hắn đang phế bỏ hình tượng của đại đạo mà mình từng tồn tưởng!”
Khương Tề thầm giật mình, la lên thất thanh: “Phế bỏ hình tượng của đại đạo? Chẳng lẽ hắn định làm một võ phu? Hắn điên rồi, tẩu hỏa nhập ma rồi! Không cần pháp thuật, không dùng thần thông, thế có còn là luyện khí sĩ không?”
Hắn lắc đầu.
Không biết pháp thuật thần thông, chỉ nghiên cứu công phu quyền cước chính là hành động bỏ gốc lấy ngọn!
Cho dù là luyện khí sĩ hay na sư, bất luận tồn tưởng đạo tượng hay cô đọng ẩn cảnh, mục đích đều là cố hóa đạo, luyện đạo vào thân thể.
Ví dụ như Ngoan Xà như Ngoan Thất, sau khi thức tỉnh huyết mạch là hình tượng của đại đạo trời sinh, ẩn chứa lực lượng đại đạo.
Luyện khí sĩ quan sát Ngoan Thất thật tỉ mỉ chi tiết, lại dùng thần thức tồn tưởng, dựa vào khí huyết là có thể tồn tưởng đạo tượng Ngoan Thất vào trong khu vực Hi Di của mình.
Khi luyện khí sĩ cần phát động thần thông, dùng pháp lực bản thân điều động đạo tượng Ngoan Thất là có thể hình thành một con Ngoan Xà bay khỏi khu vực Hi Di giết địch!
Đây chính là bản chất của đạo pháp thần thông!
Thần thông phát huy uy lực không phải nhờ khí huyết của luyện khí sĩ mà là hình tượng của đại đạo!
Không có hình tượng của đại đạo, nguyên khí của luyện khí sĩ chỉ là một khối nguyên khí trong thân thể con người có năng lượng bất phàm, chỉ vậy mà thôi!
Chính vì thế nên Hứa Ứng phế bỏ đạo tượng mà mình tồn tưởng, tuyệt đối là hành động mất trí!
Cho dù là võ đạo cơ sở nhất cũng phải tồn tưởng mới có thể bộc phát được uy lực!
“Hắn điên rồi, chắc chắn hắn điên rồi!” Khương Tề lẩm bẩm.
Công Dương Sách thở dài nói: “Tại hạ cũng nghĩ vậy.”
Hai người mang bộ mặt u sầu nhìn về phía Hứa Ứng đang ở, nơi đó lại vang lên một tiếng bịch lớn, phòng ốc phố xá trong Hạo Kinh lại có dấu ấn đạo tượng nổi lên, sáng tối chập chờn, lượn lờ bốn phía.
Hiển nhiên uy lực đòn vừa rồi của Hứa Ứng đã mạnh hơn lúc trước.
Khương Tề sắc mặt sầu thảm: “Thế này rất vô lý đúng không? Hắn không dùng đạo tượng nữa, quyền cước sẽ không có lực lượng cường đại như vậy!”
Công Dương Sách sắc mặt càng khổ sở, nói: “Tại hạ cũng nghĩ vậy.”
Khương Tề lẩm bẩm: “Hắn sẽ nhanh chóng ý thức được, đây là con đường cụt, là một con đường không thể đi qua. Hắn sẽ trở lại, giống như chúng ta và na sư, nhặt đạo tượng lên, tồn tưởng đạo tượng!”
Công Dương Sách gật đầu lia lịa: “Tại hạ cũng nghĩ vậy.”
Hai người mặt buồn rười rượi, chỉ thấy khí huyết của Hứa Ứng như đại dương lơ lửng trên không trung, tiếp đó theo hắn phóng thích tất cả lực lượng, khí huyết cũng theo đòn thế này mà tiêu hao sạch sẽ!