“Rầm!”
Hạo Kinh chấn động một cái, Khương Tề nhíu mày: ”Ngươi nghe thấy tiếng gì không?”
Công Dương Sách khẽ gật đầu: “Là đạo âm do quyền phong phát ra.”
Khương Tề dò hỏi: “Không tồn tưởng đạo tượng, làm sao phát ra đạo âm?”
Công Dương Sách nói: ”Thái sư, tại hạ cũng có nghi vấn này.”
Khương Tề phỏng đoán: “Chẳng lẽ trước đây hắn học tập và lĩnh ngộ được đạo âm, dung nhập vào quyền cước của mình, tăng cường uy lực của quyền cước?”
Công Dương Sách nói: “Tại hạ cũng nghĩ vậy!”
Khương Tề cười nói: “Dù sao đi nữa hắn cũng không vượt ngoài hiểu biết của chúng ta.”
Công Dương Sách gật đầu: “Tại hạ cũng nghĩ vậy.”
Khương Tề liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn vẫn mặt nhăn mày nhó. Nhưng Khương Tề không cần soi gương cũng biết chắc chắn mình cũng giống như Công Dương Sách, mặt mũi đầy u sầu.
Đạo âm không thể giải thích được toàn bộ uy lực tích lũy trong quyền pháp của Hứa Ứng.
“Rầm!”
Lại một tiếng vang lớn nổ ra, Khương Tề thấy có thứ gì đó bay lên, hắn định thần nhìn lại, là tường đồng vách sắt bị Hứa Ứng đánh thủng.
Khương Tề thở dài, nói với Công Dương Sách: “Không thể để hắn tiếp tục nữa. Hạo Kinh là thần thành vô thượng mà chúng ta dốc toàn bộ lực lượng quốc gia chế tạo thành, tương lai sẽ phi thăng Tiên giới, nếu hắn làm hỏng không biết phải tốn bao lâu mới sửa chữa xong.”
Công Dương Sách dò hỏi: “Thái sư, thần thành bị một quyền cước của một luyện khí sĩ Giao Luyện kỳ phá hỏng, liệu có thể mang chúng ta vượt qua Thiên kiếp, phi thăng Tiên giới không?”
Khương Tề sắc mặt sầm xuống, không nói gì.
Công Dương Sách thấy vậy không tiếp tục trò chuyện về đề tài này nữa mà lên đường tới gặp Hứa Ứng.
Hắn mới đi được nửa đường, đột nhiên bên tai vang lên tiếng tạp âm líu ríu, trường kiếm đồng thau bên hông cũng rung động leng keng trong vỏ.
Vừa rồi còn có gió nhẹ nhưng đã ngưng từ lúc nào chẳng hay.
Công Dương Sách đi thẳng về phía trước, cảm thấy hít thở khó khăn, giật giật cổ áo.
Cách đó không xa, một luyện khí sĩ Đại Chu đang in dấu đạo tượng lại quăng sơn vàng trong tay xuống dất, quát mắng đồng bọn, kêu lên: “Ngươi cố ý quấy rối phải không? Làm hỏng dấu ấn của ta! Đây không phải lần đầu tiên!”
Đồng bọn kia không ngăn nổi cơn giận, kêu lên: “Ta không cố ý. Ngươi cố tình tới gây sự với ta nhiều lần, có phải đang nhắm vào ta không?”
Luyện khí sĩ Đại Chu kia đột nhiên tế kiếm lên, đâm chém đồng bọn, sau đó lập tức rút kiếm ra, cầm hai tay giơ lên cao, chém từng kiếm lên thi thể đồng bọn, sắc mặt dữ tợn: “Ngươi đã nhận ra rồi! Thế thì chết đi!”
Khi Công Dương Sách đi tới, luyện khí sĩ Đại Chu đã bị đồng bọn băm thành thịt vụn!
Công Dương Sách như đã quen với chuyện này, tiếp tục đi tới chỗ ở của Hứa Ứng!
Ở góc đường, có hai công tượng đang chém giết lẫn nhau, máu me khắp người, cực kỳ thê thảm nhưng vẫn rất tay đánh nhau. Một người nói: “Sao ngươi lại va vào ta?”
Người khác nói: “Ngươi nói to quá, ta không thể nhịn nhà ngươi được nữa!”
Công Dương Sách coi như không thấy, trong lòng lại lo lắng: “Chúng ta đang ở đây yên lành, khôi phục Hạo Kinh; họ Hứa chạy tới làm trễ nải kỳ hạn công trình của chúng ta, còn phá hỏng Hạo Kinh, đúng là đáng chết! Làm sao chúng ta bàn giao được cho Chu Thiên tử... còn bàn giao cái rắm!”
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung ác: “Không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, dứt khoát giết Chu Thiên tử đi, tự mình lên làm hoàng đế! Nhưng trước khi xử lý Chu Thiên tử, phải diệt trừ tên họa tinh họ Hứa cái đã!”
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng la hét chém giết đã nổi lên khắp xung quanh. Những công tượng vừa rồi còn đang sửa chữa Hạo Kinh, lúc này dồn dập động đao binh, hạ thủ giết chết đồng bọn.
Công Dương Sách đi tới bên ngoài chỗ ở của Hứa Ứng, khó mà kiềm chế nổi sát ý trong lòng, bàn tay lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm.
Thanh kiếm của hắn đã bị Từ Phúc phá hủy trong lăng mộ Ly Sơn, thanh kiếm đang dùng hiện tại là tội thần Trúc Thiền Thiền mới chế tạo, tốt hơn trường kiếm đồng thau lúc trước, uy lực cũng mạnh mẽ hơn hẳn!
Nhưng ngay lúc này, Khương Tề đột nhiên đi tới bên cạnh hắn, giơ một ngón tay đè lên chuôi kiếm. Công Dương Sách muốn rút kiếm ra nhưng không cách nào rút được.
Hắn đang định phản kháng thì Nguyên Thần hiển hiện sau lưng Khương Tề, Nguyên Thần ngồi trong hư không, hai tay đan xen như dây thừng, niết thành Đạo Tâm Tương kết ấn, ổn định đạo tâm của hắn.
Đạo tâm của Công Dương Sách khôi phục trong trẻo, thầm giật mình, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa, hạ giọng nói: “Thế này là sao?”
“Thiên ý quấy nhiễu.’
Khương Tề nhìn về phía nơi ở của Hứa Ứng, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Trong sân này có Thiên đạo giáng lâm.”
Hắn hạ giọng nói: “Thiên thần không thể trực tiếp giáng lâm mới đúng, nếu bọn họ hoàn toàn giáng lâm sẽ rất khó trở lại thế giới Thiên Đạo...”
Hắn từng mang Thiên Tru kiếm, lý giải về Thiên đạo quấy nhiễu rất thâm sâu. Thiên đạo là đạo mà không ai hiểu được, phàm phu tục tử mà nghe âm thanh Thiên đạo, sẽ lâm vào điên cuồng.
Ngay cả luyện khí sĩ bình thường cũng vậy.
Đây chính là Thiên ý khó dò, phàm phu tục tử bất ngờ nghe thấy Thiên đạo, căn bản không cách nào tiếp nhận lượng tin tức đồ sộ mà Thiên đạo bao hàm, rất dễ lâm vào điên cuồng, phóng đại dục vọng trong lòng lên vô số lần, khó mà điều khiển bản thân.
Thứ tà ác không phải Thiên đạo mà là lòng người.
Cho dù Hứa Ứng có thể giải mã phù văn Thiên đạo cũng không cách nào đối phó với Thiên ý, vẫn bị ảnh hưởng.
Cho dù là luyện khí sĩ cường đại, đứng trước mặt Thiên đạo, thường chỉ có thể giữ vững đạo tâm của mình. Ví dụ như Khương Tề, hắn dựa vào lý trí của bản thân đối phó với Thiên đạo xâm nhập, duy trì đạo tâm vững chắc.
Lúc trước hắn có thể thu được Thiên Tru kiếm cũng là vì nguyên nhân này.
“Thái sư, mau nhìn!” Công Dương Sách ngửa đầu, nghi hoặc không thôi.
Khương Tề ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy trong gian nhà của Hứa Ứng có một cây dâu cổ xưa, trong cây dâu có một pho tượng đá, chỉ cao cỡ đứa bé, ngồi giữa chạc cây.
Hình dạng của tượng đá rất thô ráp,. tay chân chỉ là dấu vết tạo hình thô sơ, lông mày treo ngược, có vẻ cực kỳ hung ác.
Tượng đá kia không hề nhúc nhích, không có bất cứ sinh cơ nào.
Đột nhiên cái đầu tam giác của tượng đá chuyển động như một con rối, nhìn xuống bên dưới.
Cùng lúc đó, Trúc Thiền Thiền đang chữa trị cho quả chuông đột nhiên ném cái chùy đi, cười khà khà nói: “Ta không giả bộ nữa! Hôm nay bà đây sẽ luyện tất cả các ngươi thành pháp bảo của ta! Khi ta chữa cho ngài chuông, đã khắc dấu ấn của mình vào quai chuông!”
Ngoan Thất đột nhiên cuốn đuôi, siết chặt cổ cô, kêu lên: “Yêu nữ, có phải ngươi in dấu lên người ta không? Định khống chế Thất gia à, hôm nay Thất gia sẽ bóp cổ ngươi!”
Quả chuông mới dựng được một nửa cũng bay lên, cười lạnh nói: “Hôm nay ta sẽ xử lý hai người các ngươi, độc chiếm ân sủng của Ứng gia!”
Đôi mắt vẩn đục của Kim Bất Di nhướn mày, nâng cánh phải lên, ép bọn họ không động đậy được.
Lão Kim Ô ngẩng đầu, một cái cánh khác đặt lên miệng, làm dấu hiệu im lặng, hạ giọng nói: “Trong thành có khách đến. Đám người này rất bất phàm, đao của ta cũng sắp đến...”
Đúng lúc này, Kim Bất Di cũng không khỏi chấn động: “Chết rồi, hình như không chỉ có một!”
Bên ngoài căn nhà của Hứa Ứng, Khương Tề nhẹ nhàng nắm chặt Thiên Tru kiếm, thầm nghĩ: “Hóa ra là tượng đá ở Quỷ Tể lĩnh, đó là địa điểm phi thăng, mỗi khi đêm đến, rất nhiều Thiên thần trong Thiên Thần điện giáng lâm ở đó. Bọn họ canh chừng lăng mộ Cửu Nghi sơn. Nhưng chỉ một bức tường đá thì không làm khó được ta...”
Hắn đang định ra tay, đột nhiên thấy có một tượng đá khác thò đầu ra khỏi tán cây.
Tiếp đó, hết tượng đá này đến tượng đá khác đột ngột xuất hiện trên cây dâu.
Bọn họ như cây nấm mọc trong rừng núi sau cơn mưa, lần lượt chui ra, chẳng bao lâu sau trên cây dâu đã có tới hơn ba trăm bức tượng đá thò đầu ra!
“Tam thập lục Chu Thiên Chính Thần!”
Khương Tề không nhịn nổi rút Thiên Tru kiếm ra, ở hướng khác Kim Bất Di cũng ngừng gọi hai thanh thần đao, vỗ cánh bay lên, đánh về phía cây dâu.
Đột nhiên không gian trước mặt bọn họ vặn vẹo, cả cây dâu lẫn gian nhà đều biến mất không thấy đâu nữa!
Vị trí của gian nhà chỉ còn lại một khu đất trống!
Phía xa, Bắc Thần Tử và Thổ địa Thần Châu thấy cảnh này, cảm động tới suýt nữa rơi lệ.
Hai người một cao một thấp, đều xòe tay ra đập tay với nhau, khó nén nổi tâm trạng vui sướng hưng phấn.
“Thành công rồi!”
Trong Hạo Kinh thành, Ngoan Thất, nửa quả chuông và Kim Bất Di cẩn thận quan sát vết tích. Gian nhà mà Hứa Ứng ở đã biến thành đất trống, toàn bộ biến mất vào hư không.
Kim Bất Di lấy một sợi lông vũ xuống, thở một hơi, lông vũ lập tức lóe lên ánh lửa hừng hực, thiêu đốt dọc theo dấu vết không gian, tạo thành một hình lập phương giữa không trung.
Sáu mặt của hình lập phương này hiện ra các loại hoa văn kỳ dị, chính là ấn ký phù văn Thiên đạo, hiển nhiên vừa rồi có người dùng thần thông Thiên đạo, trực tiếp cắt bỏ toàn bộ không gian có Hứa Ứng, đưa tới chỗ mình!
Chiếc lông vũ rực lửa kia đột nhiên thu lại, viu một tiếng, chui vào hư không.
Nơi chiếc lông rực lửa biến mất, có gợn sóng không gian xao động một chút.
“Ta dùng linh vũ của mình hóa thành một phân thân đi theo hướng dịch chuyển không gian, truy tìm tung tích.”
Kim Bất Di tuổi cao sức yếu, chống một thanh thần đao chói lọi, nói không nhanh không chậm: “Năng lực không gian mà đối phương lưu lại chỉ đủ cho một cái lông của ta đi qua, nhiều hơn nữa thì không được.”
Nó không hề căng thẳng nói: “Chuyện như thế này từng xảy ra rất nhiều lần rồi. Các ngươi yên tâm, ta sẽ tìm thấy hắn.”
Ngoan Thất nói :”Ta có thể giúp ngươi!”