Hứa Ứng theo Địch Võ Tiên đi trong Võ Đạo Bỉ Ngạn, Địch Võ Tiên đột nhiên quay lại, đấm ra một quyền, ánh mắt lóe lên sát ý, khí tức khuấy động.
Quyền này khiến tâm thần Hứa Ứng chấn động, có cảm giác cho dù bản thân trong thời kỳ toàn thịnh cũng bị quyền này giết chết!
“Tà ma ngoại đạo lúc nào cũng muốn xâm lấn Võ Đạo Bỉ Ngạn, định dùng tà niệm quấy nhiễu chúng ta.”
Địch Võ Tiên thu quyền, thản nhiên nói: “Bị ta đánh nổ đầu rồi.”
Hứa Ứng nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, lòng thầm buồn bực: “Khoảnh khắc vừa rồi hình như là tạp âm Thiên đạo, chẳng lẽ Thiên thần tới đây?”
Y không khỏi bật cười, lắc đầu nói: “Nếu là Thiên thần, sao lại bị một quyền của Địch Võ Tiên đánh nổ đầu dễ dàng như vậy? Chắc là quỷ thần cõi âm quấy phá thôi.”
Bọn họ tiếp tục lên đường, nơi này từng là chiến tường thái cổ, vẫn mang đậm sát ý chiến ý do các cường giả thái cổ chém giết lưu lại, thi thoảng trên không trung lại vang lên tiếng đao khí kiếm khí leng keng vang dội!
Tinh thần võ đạo của Hứa Ứng tiếp xúc với chiến ý sát ý này, suýt nữa bị phá hủy. Y vội vàng co tinh khí thần lại thành một khối, cố thủ Thái Nhất, điều động Tiên Thiên chân khí đối phó với chiến ý sát ý.
Địch Võ Tiên lộ vẻ tán thưởng, dẫn y đi sâu hơn về phía trước.
Càng xâm nhấp Võ Đạo Bỉ Ngạn thì sát ý chiến ý càng mãnh liệt, luồng sát ý chiến ý này rèn luyện tinh khí thần của Hứa Ứng.
Đột nhiên, Hứa Ứng dùng võ đạo tinh thần thấy khu vực Hi Di của mình.
Trong tầm mắt của võ đạo tinh thần, khu vực Hi Di trở nên càng rõ ràng, càng chân thực!
Y lại thấy Hắc Thiết Huyền Quan, nhưng bao giờ tòa huyền quan này bị Thiên đạo phong ấn, bên trên in đầy các loại phù văn Thiên đạo, không thể đi vào.
Y đi theo bước chân của Địch Võ Tiên, tinh thần bản thân không ngừng đối kháng, không ngừng cường đại. Một lúc lâu sau, bọn họ đi tới trước một vách đá.
Trên vách đá khắc một loạt quyền pháp võ đạo; trong đó lần lượt là điều động tinh, khí, thần, ý, huyết, thế nào. Hứa Ứng chưa từng học võ đạo có hệ thống, chỉ nhìn thoáng qua là đắm chìm trong đó, dừng bước chân.
Địch Võ Tiên cũng dừng bước, không thúc giục y ma fnói: “Đây là quyền pháp mà thần thoại võ lâm đầu tiên lưu lại, trình bày tinh thần võ đạo của hắn, gọi là Chiến Thần Bát Pháp. Ngươi có thể xem thử.’
Trong lúc bất tri bất giác, Hứa Ứng như được thấy một chiến thần bất khuất, tu luyện võ đạo tới thành tựu cực hạn không ai đạt tới, con đường phía trước dường như liên miên không dứt, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Hắn đã lên tới đỉnh phong của thế giới này, không ai địch nổi, không có đối thủ, không thể đi tiếp.
Hắn không muốn chết già như vậy, không muốn chết trong nỗi uất ức sầu thảm này.
Hắn phẫn nộ, bất khuất, công kích lên trời.
Mãi tơi smột ngày, quyền phong của hắn phá tan ngon núi vạn trượng, phá tan bầu trời, mở được chiến trường cổ xưa phủ đầy bụi.
Mọi người thấy hắn phi thăng tới thế giới khác, cho rằng hắn dùng võ nhập đạo, phi thăng thành tiên.
Nhưng hắn đi tới mảnh đất này, lại phát hiện nơi này chẳng qua chỉ là một thế giới khác chứ không phải tiên cảnh.
Nhưng cũng may ở đây hắn có đối thủ, sát khí trong chiến trường thái cổ rèn luyện võ đạo của hắn, giúp hắn luyện thành Võ Đạo Kim Đan, luyện thành Võ Đạo Kim Thân, cuối cùng khai sáng ra một u
Khí huyết sôi trào trong cơ thể Hứa Ứng, bất giác điều động khí huyết theo Chiến Thần Bát Pháp trên vách đá, ngưng tụ tinh thần, tập luyện từng chiêu từng thức.
Máu huyết của y như thủy ngân, khí như cầu vồng, uy lực chiêu thức càng lúc càng mạnh mẽ, một quyền đơn giản cũng tạo thành cuồng phong, kình lực phát xa mấy chục trượng, mỗi cước đều tạo thành ảo ảnh, như phá núi mở đường!
Địch Võ Tiên lộ vẻ kinh ngạc, hắn chỉ bảo Hứa Ứng xem thử chứ không bảo Hứa Ứng học Chiến Thần Bát Pháp.
Nhưng Hứa Ứng học tập rất nhanh, nhanh tới mức vượt ngoài dự đoán của hắn.
Lúc này một bóng người từ trên trời giáng lâm, hạ xuống bên cạnh Địch Võ Tiên, là một nữ nhân già dặn, nhìn về phía Hứa Ứng với vẻ kinh ngạc: “Hắn đang học Chiến Thần Bát Pháp? Võ Tiên, hắn là ai?”
Địch Võ Tiên nói: “Ta tới du lịch trần thế, phát hiện ra một mầm mống tốt tên là Hứa Ứng.”
Cô gái kia thấy tinh, khí, thần, ý, huyết, thân của Hứa Ứng dần dần hòa làm một thể, võ đạo tinh thần càng lúc càng mạnh, kheién cho khí huyết thân ý cũng càng ngày càng mạnh, không khỏi nghi hoặc.
Chiến Thần Bát Pháp là tuyệt học của người sáng lập Võ Đạo Bỉ Ngạn, ẩn chứa võ đạo tinh thần mạnh nhất, vượt xa những kẻ đến sau bọn họ.
Chiêu thức của Chiến Thần Bát Pháp đơn giản nhưng thực ra là môn võ công khó học nhất khó tinh thông nhất, trong đó võ đạo tinh thần còn là thành tựu mà những cường giả võ đạo cực cảnh khác khó mà với tới!
Có câu giữ giọng nói cái đã có thì dễ, sáng tạo thì khó, hắn biết trong thời đại đó thậm chí không biết phía trước võ đạo có còn đường không, tiếp tục tu luyện tới lúc nào mới là điểm cuối, cũng không ai có thể làm đối thủ của hắn.
Hắn dựa vào đạo tâm cường đại của bảnt hân, đánh mở phong ấn cổ xưa.
Tinh thần, đạo tâm, khí huyết, thân thể của hắn đã hòa thành một.
Hắn tự sáng lập Võ Đạo Bỉ Ngạn!
Đột nhiên lại có một thân hình cường đại phi thân tới, tinh khí thần như đá tảng, sừng sững bát động, nhưng khi chứng kiến Hứa Ứng tu luyện Chiến Thần Bát Pháp, tinh thần như đá tảng của hắn bỗng xoay tròn như đá mài.
“Võ Tiên, kiếm đâu ra vậy?” Thân hình cao lớn kinh ngạc nói: “Tư chất ngộ tính này không kém gì ngươi!”
Địch Võ Tiên mỉm cười: “Đi ngang qua Đại Hạ, nhặt được.”
Lại có một người đi tới, khí huyết tinh thần rực rỡ không gì sánh được, như ngàn vạn vầng thái dương, nhưng đây chỉ là cảm giác áp bách do khí huyết của hắn hìnht hành.
“Nhân tài có tư chất ngộ tính xuất chúng nhường này, nếu dễ nhặt như vậy thì ta cũng muốn nhặt một người.” Người này thu liễm khí huyết, cười nói.
Địch Võ Tiên mỉm cười đáp: “Nguyên Sư, không hải người nhặt được ta hay sao?”
Nguyên Sư Đạo cười ha hả, Địch Võ Tiên là hắn phát hiện ra, dẫn tới Võ Đạo Bỉ Ngạn, từ đó không ngừng đột phá.
“Ngươi chỉ tốn có hai trăm năm mà tu luyện tới cảnh giới mà ta phải tu luyện mất ngàn năm.”
Nguyên Sư Đạo coi đó là kiêu hãnh của mình, cười nói: “Tư chất ngộ tính của ngươi tốt hơn ta nhiều. Nhưng không khéo thằng nhóc mfa ngươi nhặt về còn có tư chất ngộ tính tốt hơn nữa.”
Đột nhiên có một người đi tới, nói: “Võ đạo không chỉ dựa vào tư chất ngộ tính, còn phải có đạo tâm dũng mãnh... Đợi đã, tới giờ hắn vẫn chưa đột phá Tiên Thiên ngàn tầng?’
Đám người nghe vậy dồn dập nhìn sang phía Hứa Ứng, ai nấy cau mày.
Bọn họ có thể nhìn ra, Hứa Ứng chưa thật sự đột phá Tiên Thiên ngàn tầng, tới Võ Đạo Bỉ Ngạn là không hợp quy củ.
Địch Võ Tiên cũng nhíu mày, dọc đường đều là các loại tuyệt học võ đạo mà các cường giả Võ Đạo Bỉ Ngạn lưu lại, hắn hy vọng có thể mượn gợi ý trên đường giúp Hứa Ứng một tay, đột phá Huyền QUan.
Nhưng Hứa Ứng vẫn không đột phá.
“Hắn lĩnh ngộ được tuyệt học tinh diệu như Chiến Thần Bát Pháp, theo lý mà nói có thể phá vỡ Huyền Quan, sao vẫn không có động tĩnh?” Hắn thầm khó hiểu.
Hứa Ứng tìm hiểu thấu đáo Chiến Thần Bát Pháp, dừng quyền cước, khí huyết và tinh thần xao động cũng bình ổn lại.